Ám Vệ Công Lược

Chương 40



Ám vệ Cửu giao hẹn với ‘Ân Vô Hận’, nếu hắn uống hết ba thùng nước, ‘Ân Vô Hận’ sẽ thả Tư Đồ Nhã. Chẳng rõ tại sao ma đầu ‘Ân Vô Hận’ này dễ tính như vậy, chờ Phạm Vô Cứu vào sân trong lấy nước ra, hắn âm thầm suy đoán, chắc chắn thứ nước này không đơn giản.

Sau một lát, vài giáo chúng mang thùng tiến vào. Giờ ám vệ Cửu mới biết mình nghĩ ‘Ân Vô Hận’ thiện lương quá rồi. Không đơn giản không phải nước, mà là thùng. Ba thùng tắm sâu nửa trượng vững vàng đặt trước mặt hắn. Nước giếng đầy tới miệng thùng, đung đưa thành từng gợn sóng. Trong một thùng thậm chí còn trôi lềnh phềnh mấy cục vụn băng.

Tư Đồ Nhã thấy vậy thì trách cứ Phạm Vô Cứu, “Thứ này không phải cho người uống. Mang ra đun nóng đã.”

Ám vệ Cửu nói, “Không cần.” Không phải vấn đề nóng hay lạnh.

“Được thôi. Bạch Thu, giờ ngươi hối hận vẫn kịp đấy.” Tư Đồ Nhã xoay người ngồi xuống, chờ ám vệ Cửu đáp lời.

Ám vệ Cửu nới rộng đai lưng áo bào, cầm lấy cái gáo, “Từ xưa đến nay ta không lật lọng, hi vọng Ân giáo chủ cũng vậy.”

Tư Đồ Nhã tự ngắm nghía tóc mai, “Bổn giáo không theo chữ Tín hay chữ Nghĩa, chỉ phụ thuộc vào vui vẻ hay không. Nhập gia tùy tục, không muốn uống thì ngươi có thể không uống.”

Ám vệ Cửu bình tĩnh nhìn người đeo mặt nạ bạc, khoác áo choàng đen nọ, “Hi vọng ngươi vui vẻ.” Dứt lời thì múc nước trong thùng, một gáo, rồi một gáo, nhưng chỉ như muối bỏ biển. Vài giọt nước từ gáo rơi vào thùng, tí ta tí tách. Vài giọt nước từ khóe môi hắn trượt xuống, uốn lượn tới cổ họng, thấm ướt ngực áo hắn.

Tạ Tất An âm thầm suy đoán vì sao Giáo chủ thích hai mươi vạn lượng vàng này, cùng là trung thành, bọn họ trung thành với Cửu Như Thần Giáo, mà ám vệ Cửu trung thành với một người tên Tư Đồ Nhã. Có lẽ hình ảnh này là để cho người trong giáo nhìn rõ, để bọn họ thật lòng kính phục hai mươi vạn lượng vàng này.

Ám vệ Cửu uống rất chậm. Tại doanh trại ám vệ, hắn đã được huấn luyện chịu đựng cực hình bức cung. Uống nước chắc chắn là hình phạt trí mạng, cũng may ‘Ân Vô Hận’ vẫn chưa phái người trút nước vào miệng hắn, tiết tấu vẫn do hắn kiểm soát. Nhưng sau một nén nhang, cảnh vật trong phòng bắt đầu mơ hồ, hắn choáng váng đầu óc nhìn về phía tấm mành xanh thẫm, tiểu chủ nhân của hắn ở bên kia mành. Mấy canh giờ trước, hai người vẫn đang uống rượu ở quán ăn, hắn mơ màng cảm giác như mình vẫn đang ngồi tựa vào lan can, ngắm nhìn Tư Đồ Nhã tươi cười giữa bầu trời rực rỡ pháo hoa, Tư Đồ Nhã bưng vò rượu ôm chặt hắn, thân mật ra lệnh cho hắn, “Uống đi!”

Ám vệ Cửu uống thêm một gáo. Nước giếng lạnh buốt, cái lạnh cắt vào tim phổi, lúc sáu tuổi, hắn cũng phải uống nước chống đói, nhưng cảm giác đói bụng vẫn không mất đi. Lúc đó hắn tựa vào bên cạnh giếng, lắng nghe tiếng ồn ào của đêm hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu… Người qua người lại nói tiếng Ba Thục, không nói giọng quê hương hắn. Hàng trăm khuôn mặt lướt qua, chỉ duy nhất một một đứa bé dùng xâu mứt quả chỉ vào hắn, tư thế ngạo mạn như chĩa mũi kiếm khóa chặt kẻ địch, rành mạch nói, “Con muốn nuôi cái này.”

“Ngươi không làm được.” Tư Đồ Nhã vòng qua thùng tắm đổ, lững thững bước tới trước ám vệ Cửu bò lăn bò càng trên đất, thấp giọng nói.

Ám vệ Cửu sực tỉnh, vùng vẫy cố gắng nhổm dậy, nhưng tay chân nặng trĩu không nghe theo trí não, cả người như chìm trong nước lạnh.

“Cần gì phải vậy?” Tư Đồ Nhã cúi xuống ôm hắn, vuốt ve phần bụng căng phồng.

“…” Ám vệ Cửu vẫn không nhúc nhích, chợt thấy không đúng, vội vàng lùi về phía sau. Lại thấy không đúng, nhắm mắt để mặc ‘Ân Vô Hận’ vuốt ve.

Tư Đồ Nhã cất kỹ phản ứng của hắn vào sâu trong đáy mắt, chỉ ước được hôn hắn một cái, ngoài miệng vẫn cay nghiệt hỏi, “Sao ngươi phải nhắm mắt lại?”

Ám vệ Cửu biết sai bèn sửa, chậm rãi mở mắt, đôi mắt sáng ngời trong suốt bình thản, hết sức chăm chú đón nhận hơi thở của người khoác áo choàng đen xa lạ này.

Tư Đồ Nhã cúi xuống âu yếm hắn, qua lớp vải ướt sũng nước giếng, đụng tới vật giữa hai chân sung mãn cương cứng, “Bạch Thu, thế này là muốn Giáo chủ sao?”

Ám vệ Cửu hạ mắt, khàn khàn nói, “Xin ngươi.” Khó tiêu và mắc tiểu khiến phần đỉnh của vật giữa hai chân hắn tròn xoe, căng chặt, ‘Ân Vô Hận’ dùng đầu ngón tay khe khẽ cào cào, rất dịu dàng, từ bụng thẳng lên lồng ngực. Hắn cố gắng đứng dậy, bắp đùi kẹp chặt vật bị đau, muốn kìm hãm cảm xúc rối loạn không thể diễn tả bằng lời này, đây không phải khoái cảm, mà là mắc tiểu.

“Nói đi, xin bản tôn làm gì?” Tư Đồ Nhã vòng tay qua tấm lưng uốn cong của ám vệ Cửu, mô phỏng hình dạng cơ ngực khoẻ khoắn của hắn. Ngón tay sờ thấy một vật mềm mại thì lấy sức nhéo chặt, khiến thân thể trong lòng y cứng còng. Tại khoảng khắc ấy, bắp đùi ám vệ Cửu càng kẹp chặt hơn, như thể giao đấu sức lực với y, thậm chí hai đầu gối hắn còn kẹp chặt cánh tay y, vẻ như quyết không cho y cử động.

Ngọc Linh Lung chưa từng thấy nam nhân làm chuyện đó với nhau bao giờ, qua mép rèm thấp thoáng không nhìn được rõ, chẳng biết ‘Bộ Bạch Thu’ kia bị biểu ca nàng sờ một chút mà sao phản ứng kịch liệt thế, còn rúc vào lòng biểu ca, cuống quýt co chân lên. Tò mò quá, quyết định lấy Tả sứ Tạ Tất An ra làm thử cho biết, Tạ Tất An sợ mất vía, lách về trốn sau lưng Hữu sứ Phạm Vô Cứu. Phạm Vô Cứu khoanh tay, kiên nghị nói, “Phó giáo chủ cứ lấy thuộc hạ mà thử.”

Ngọc Linh Lung tức khắc mất hứng, giễu cợt, “Lấy ngươi thử còn chẳng bằng lấy tổng quản thử.” Ba người lại đồng loạt chen chúc bên mép rèm, tò mò nhìn ra ngoài.

Bên ngoài, áo bào trắng ướt sũng đã lỏng trẻo trên người ám vệ Cửu, cơ bụng thấp thoáng lộ ra. Hắn làm như không thấy giáo chúng xung quanh, chăm chú nhìn người đeo mặt nạ bạc trước mặt, “Xin ngươi, cho ta một cơ hội nữa.” Dứt lời thì giơ tay, lạng quạng tìm chiếc gáo.

Tư Đồ Nhã vỗ vỗ bụng hắn, “Không được, ngươi uống căng bụng thế này, bản tôn sẽ thương tâm. Mỗi lần thương tâm, bản tôn lại muốn giết người chôn cùng.”

Ám vệ Cửu vô thức liếc sang tấm mành, muốn biết tiểu chủ nhân có bình yên vô sự hay không, nhưng chỉ nhìn thấy ba đôi mắt sáng trưng ngó lại hắn…

Tư Đồ Nhã nhìn theo hắn, “Bản tôn ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ giết Tư Đồ Nhã, Bạch Thu không cần chịu đựng tra tấn nữa.”

Tạ Tất An phụ họa, “Giáo chủ, trước khi giết Tư Đồ Nhã, thuộc hạ có được đùa với nó không?” Dứt lời thì quay đầu lại, mờ ám cười với chiếc giường trống rỗng, “Hữu hộ pháp sờ nó một xíu mà nó uốn éo ghê lắm. Nhạy cảm như thế, chẳng lẽ am hiểu quá rồi?”

Tư Đồ Nhã u ám nói, “Nó một lòng muốn chết, há có thể chiều ý nó.”

Tạ Tất An ngầm hiểu, lôi Phạm Vô Cứu lên giường lộn mèo, “Nhị công tử cần gì phải thương tâm vì một tên ám vệ, trời đất này thiếu gì hoa cỏ, thôi, để Tạ ca an ủi ngươi nhé.” Phạm Vô Cứu lật người đè lên Tạ Tất An, nhưng nghĩ mãi chẳng biết nói gì. Tạ Tất An đành phải nhéo nhéo khuôn mặt đẹp trai của Phạm Vô Cứu, khen ngợi, “Nhìn Hữu hộ pháp của bọn ta anh dũng thế này, kém gì tên ám vệ nhà lão Tư Đồ đâu?”

Ám vệ Cửu nghe tiếng giường kẽo kẹt, mạnh mẽ áp chế sát khí dâng lên, hèn mọn nói, “Ân giáo chủ, ngươi bảo họ ra ngoài đi.”

Tư Đồ Nhã bảo Tả Hữu sứ trong phòng ngừng tay, lạnh nhạt hỏi, “Sao?”

Ám vệ Cửu hạ mắt, gắng sức thân mật nói, “Chuyện giường chiếu, ta biết nhiều hơn Tư Đồ công tử.”

Tư Đồ Nhã hết nhịn nổi, xoa xoa đầu hắn, “Ngươi vừa muốn uống nước, vừa muốn làm chuyện giường chiếu, chẳng phải bận rộn lắm sao?”

Ám vệ Cửu đáp, “Không sao, cứ làm đi.”

Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu nghe xong thì không nghịch ngợm nữa, cùng Ngọc Linh Lung đồng loạt chạy ra nhìn ám vệ Cửu. Bọn họ không biết Tư Đồ Khánh làm cách nào nuôi lớn một ám vệ thế này, thật sự đúng là không cần biết thiệt hơn, tâm vững như đá tảng. Nhưng có vài lẽ thường tình, chẳng biết do bị họ bức bách tới tiêu biến hay vì bản thân ám vệ Cửu vốn đã không biết, đến mức này mà còn ngơ ngơ ngáo ngáo thì yêu đương kiểu gì? Ngọc Linh Lung nghiêm túc nhận xét, “Đầu gỗ, ngươi làm tổn thương trái tim Giáo chủ của chúng ta.”

Ám vệ Cửu không phản ứng, nếu ‘Bộ Bạch Thu’ hắn mà có thể làm tổn thương trái tim của ‘Ân Vô Hận’, thì cũng là báo ứng mà thôi.

Tư Đồ Nhã chẳng biết làm thế nào, đành buông tiếng thở dài, “Tất cả ra ngoài!”

Giáo chúng thức thời kết thúc trò hề, tuân lệnh cáo lui. Tư Đồ Nhã dùng chưởng gió thổi tắt nến trong phòng, tiện đà xé quần lót của ám vệ Cửu.

Giữa bóng đêm mịt mờ, ám vệ Cửu như vừa tỉnh ngộ, chủ động dạng chân thật rộng.

Tư Đồ Nhã bất đắc dĩ tới cùng cực, “Ngươi có thể để lại chút lạc thú Bá Vương ngạnh thượng cung cho bản tôn được không?”

Ám vệ Cửu ngẫm nghĩ, đáp, “Ngươi thô bạo đi, ta phản kháng.”

“…” Tư Đồ Nhã chống tay hai bên người ám vệ Cửu, hận không thể cà đầu xuống đất.

Ám vệ Cửu chỉ nghĩ rằng y chưa mất hết lương tâm, thấy y không ác độc như lời đồn thì hiểu chi dĩ lý* (Trích Luận Ngữ của Khổng Tử: Dùng lý lẽ thuyết phục) nói, “Ân Vô Hận, thực ra ngươi có thể là người tốt.”

Tư Đồ Nhã giận tới bật cười, “Bản tôn chỉ tốt với người trong lòng. Bạch Thu, ngươi đã thật lòng thích ai chưa?”

Ám vệ Cửu giật mình, không chớp mắt nhìn ‘Ân Vô Hận’.

“Bản tôn chỉ muốn cưng chiều hắn, yêu thương hắn, không muốn hắn bị thương.” Tư Đồ Nhã đứng dậy, vớt ra vài viên nước đá nổi trong thùng, “Tiếc rằng hắn không cảm động.”

Ám vệ Cửu đặt mình vào hoàn cảnh của Bộ Bạch Thu, phân tích hàm ý của ‘Ân Vô Hận’ là, “Ngươi thích Bộ mỗ thật sao?”

“Bất kể ngươi là ai.” Tư Đồ Nhã vận nội lực, vuốt mịn góc cạnh trên viên nước đá, đặt trước lối vào giữa mông ám vệ Cửu, “Thả lỏng.”

“…” Chẳng biết tại sao, không có ánh nến, ám vệ Cửu chợt cảm thấy ‘Ân Vô Hận’ mờ ám giữa bóng đêm này vô cùng quen thuộc, dù y đối xử với hắn thế nào, hắn cũng vô thức mất cảnh giác. Hắn quay sang nhìn tấm mành ngăn cách hai gian phòng, vẫn không mảy may cảm nhận được sự tồn tại của Tư Đồ Nhã, muốn vận nội lực lắng nghe, nhưng hai mạch nhâm đốc đã bị ‘Ân Vô Hận’ bịt kín. Không biết Tư Đồ Nhã còn sống hay đã chết, hắn bắt đầu lo sợ và hoài nghi. Đang lúc chần chờ, viên nước đá trơn trượt đã dạo một vòng nơi đáy chậu, rồi bị đẩy vào trong cơ thể hắn, từng cơn buốt lạnh khiến vách tường thịt co rút như muốn dính chặt với viên nước đá.

Tư Đồ Nhã thấp giọng nói, “Bạch Thu, nếu ngươi hòa tan hết mấy viên đá này, bản tôn sẽ bỏ qua ba thùng nước kia.”

Ám vệ Cửu im lặng khép chân lại, thử hút viên nước đá bất động vào sâu bên trong, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm nó, nào ngờ viên đá lúc nãy còn cứng như sắt, bây giờ lại từ từ tan, chậm rãi mềm mại trượt ra ngoài, quái dị cực kỳ. Hắn dùng tay thử sờ sờ, là nước. Mà dùng tay như vậy lại chạm vào bàn tay Tư Đồ Nhã đặt tại mông hắn, Tư Đồ Nhã đưa cho hắn một viên đá, cầm tay dạy hắn nhét vào trong. Tới lúc hoàn hồn, hắn mới phát giác mình đang dựa vào lòng ‘Ân Vô Hận’, được ‘Ân Vô Hận’ hướng dẫn, ăn ý nhét viên đá vào hậu môn mình.

“…” Ám vệ Cửu ngừng tay, hoảng sợ nhìn tấm mành.

Tư Đồ Nhã nhặt viên đá cuối cùng, đặt tại lối vào đã chật căng của ám vệ Cửu.

Ám vệ Cửu khốn khổ điều hòa nội tức, chờ viên đá xâm nhập.

Tư Đồ Nhã dùng ngón tay ước lượng miệng lối vào phẳng phiu không còn nếp gấp của ám vệ Cửu, giọt nước tí tách nhỏ xuống từ khe hở, lối vào còn không thể khép lại, nào có chỗ để nhét thêm. Y thất vọng nói, “Đầy rồi.”

Ám vệ Cửu im lặng cắn chặt răng, sờ soạng lối vào căng đau chật cứng giữa hai chân, muốn nhét băng vào sâu thêm nữa.

Tư Đồ Nhã vội túm lấy tay hắn, bắt chéo hai tay hắn sau lưng, tiện đà nghiêng đầu liếm vành tai hắn, “Vỏ kiếm của bản tôn, ngươi chớ đụng lung tung.”

Ám vệ Cửu khản giọng hỏi, “Ngươi muốn sao?”

Tư Đồ Nhã dùng viên đá nhỏ áp lên vật cứng dựng thẳng giữa hai chân hắn, nhỏ giọng sai sử, “Hòa tan nó, coi như ngươi thắng.”

Ám vệ Cửu nghe lời, bắt lấy cánh tay ‘Ân Vô Hận’, chịu đựng viên đá nhỏ nhẹ nhàng chuyển động trong lòng bàn tay y, lại bất giác nhìn về phía tấm mành, tấm mành vẫn không nhúc nhích, phòng trong không có động tĩnh.

Tư Đồ Nhã mỉm cười, vận nội lực âm hàn tại nhâm mạch, truyền tới huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay, vuốt lên vuốt xuống vật cứng của ám vệ Cửu.

Ám vệ Cửu mặc cho y làm gì tùy thích, thật lâu sau, dưới mông ướt sũng, đá trong cơ thể tan ra không ít, nhưng viên đá nhỏ ‘Ân Vô Hận’ cầm mãi không chịu tan. Nghĩ rằng chỉ cần viên đá này tan, Tư Đồ Nhã sẽ thoát khỏi Ma Giáo háo sắc, hắn dứt khoát nói, “Nhét vào.”

Tư Đồ Nhã đáp lời, dùng đầu gối đỡ ám vệ Cửu, vén vạt áo, cầm lấy ham muốn đã sục sôi, đặt tại giữa kẽ mông ám vệ Cửu.

Ám vệ Cửu lạnh tới mất hết cảm giác, trong căn phòng mờ tối, chỉ nghĩ ‘Ân Vô Hận’ sắp nhét viên đá nhỏ vào, vô thức dạng chân đón nhận. Tới lúc vật nọ trượt vào, tách mở thành ruột, tiến thẳng vào thật sâu, hắn mới phát hiện viên đá này quá lớn, hơn nữa còn nóng bỏng khó hình dung, thế là không khỏi giật mình, vội la lên, “Không phải cái này!”

Tư Đồ Nhã nghiêm túc đáp, “Chính là cái này.”

“Không phải.” Ám vệ Cửu nghiêm túc giải thích, “Đây là… Của ngươi…”

Tư Đồ Nhã vô tội lặp lại, “Cái gì của ta?”

“…” Ám vệ Cửu kinh hãi như sét đánh giữa trời quang, giãy giụa muốn đứng dậy.

Tư Đồ Nhã giữ chặt hông hắn, đón lấy cặp mông rắn chắc căng cứng, lại nhanh chóng ấn lên huyệt Ngọc Chẩm sau gáy hắn, ép hắn sát vào thùng nước, ưỡn người chậm rãi cọ cọ trong vách tường đã được băng thấm ướt, thành khẩn nói, “Muốn đổi tư thế thì phải nói chứ, may mà bản tôn phản ứng nhanh.”

Ám vệ Cửu gắng gượng né tránh, chỉ cảm thấy một luồng nội lực lạnh lẽo xâm nhập vào huyệt Ngọc Chẩm, luồn tới bàng quang rồi vòng ngược trở về, qua các huyệt Phong Môn, Thận Du, tới khi không chịu nổi sức ép từ bàng quang. Hắn bất chấp ‘Ân Vô Hận’ muốn gì, nắm lấy thùng tắm, giữ thăng bằng, tay phải giữ chặt vật cứng của mình, dùng hết sức bình sinh ngăn chặn ham muốn vỡ òa.