Amrita

Chương 11: Chương 04 part 1




4. Still be a lady/girls cant do
Một khung cảnh rực rỡ, trong trẻo đến nghiêm cẩn. Bầu trời xanh, một màu xanh đậm, sắc, như thể được làm từ một loại vật liệu cứng như thủy tinh. Tôi đứng giữa bạt ngàn cây lá, ngước nhìn màu xanh ấy. Tất cả xung quanh tôi rậm rịt toàn một loại cây bụi, cao ngang đầu. Ngắm kỹ hơn một chút, tôi thấy những quả nhỏ li ti ẩn sau những phiến lá mỏng. Từ màu xanh chúng chuyển dần sang màu hồng, rồi đỏ, và cuối cùng là đen thẫm, như một bức tranh màu nước. Tôi hái một quả ăn thử. Một mùi thơm ngọt, vị chua thanh. Tôi biết cái vị này. Quả gì nhỉ? Tôi cố nhớ, song không tài nào nhớ được. Trời nắng chang chang, khiến mọi thứ sáng lóa cả mắt. Lại có cả gió nữa. Tôi cảm thấy làn gió mát lạnh đến trong trẻo, nhẹ đến mức không biết tới từ đâu. Tôi nhẹ nhàng khép mắt lại. Và bầu trời xanh sẫm cùng những tán cây điểm những trái nhỏ đủ màu sắc lại hiện lên tươi sáng hơn, như những vệt sáng cuối cùng trên bức tranh đang tối dần. Cảm giác mát lành từ khung cảnh ấy như thấm khắp người tôi. 
Ôi... đẹp quá! 
Ôi... mát quá! 
Tôi im lặng, nhắm mắt tận hưởng cảm giác đủ đầy và khoan khoái giữa cảnh sắc hoàn mỹ đó. Giữa lúc đó có tiếng loạt soạt, tôi cảm nhận thấy có cái gì đó từ xa tiến lại. Vội mở mắt ra, thấy các bụi cây lay động. 
Đúng lúc đó tôi choàng mở mắt. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra mình đang mơ. Trống ngực vẫn đập rộn vì không biết cái gì sắp đến dưới các lùm cây. Còn dư âm của những cơn gió lạnh vẫn tê tê trong lồng ngực. Nhưng có lẽ nhờ cảm giác kỳ lạ đó mà tôi thức dậy hoàn toàn tỉnh táo. Tôi xuống cầu thang đúng lúc cô Junko chuẩn bị đi làm. 
- Chào cô. Tôi cất tiếng. 
- Chào cháu. Cô Junko nhoẻn miệng cười đáp lại. Trong tủ lạnh có xa-lát và bánh mỳ Pháp nướng đấy. 
- Cô làm cho cháu à? 
- Không. Mẹ cháu đấy. 
- Thế ạ. Mẹ cháu đâu? 

- Đi rồi. Bảo với cô là đi Ginza mua bán gì đó. 
- Thế ạ... 
Tôi ngồi xuống ghế, với tay lấy chiếc điều khiển bật tivi. Cô Junko mặc áo khoác, bước ra đến cửa thì chợt nhớ ra điều gì đó và quay lại. 
- Thằng bé nghỉ học, đang nằm trên nhà đấy. Lát nữa gọi nó dậy nhé. 
Gần đây thằng bé ngủ suốt ngày. Học hành thì chểnh mảng. Dường như có cái gì đó trong nó đang bắt đầu trở nên bất thường. Tôi cảm thấy trong nhà luôn có gì đó không bình thường diễn ra. Cũng có thể đó chỉ là một sự ám thị. Một cảm giác thật kỳ lạ. 
- Gần đây thằng bé cũng có vẻ lạ cô nhỉ! Tôi nói. 
- Ừ... Cô Junko đáp. Cũng khó lắm, những chuyện kiểu như thế này ấy mà. Cô không có con trai nhưng hình như trong chuyện nuôi dạy con cái, nhà nào ít nhiều cũng có chuyện như thế này thì phải. 
- Có lẽ đúng thế. Những chuyện kiểu này thường đột ngột xảy đến cứ như một lẽ dĩ nhiên. Tôi đáp. 
- Nhà nào mà chẳng có những chuyện người ngoài nhìn vào thì không thể hình dung nổi! Ấy thế mà rồi ngày tháng vẫn trôi qua như không hề có chuyện gì, vẫn cùng nhau ăn cơm, quét nhà... và dù tình cảnh có oái oăm thế nào chăng nữa thì rồi cũng quen hết, đến nỗi gần như hình thành những giao ước nhầm chỉ trong gia đình ấy mà người ngoài không tài nào hiểu nổi và dù rắc rối mấy thì cuối cùng họ vẫn ở cùng nhau. 
Những điều đó chẳng có gì là mới cả, nhưng nó lại phát ra từ cô Junko, một người đã đánh mất cả gia đình, nên có một ý nghĩa khác hẳn. 

- Có lẽ dù rắc rối mấy, chỉ cần giữ được thăng bằng thì cũng ổn cả thôi! Tôi nói. 
- Có lẽ vậy. Cô Junko gật đầu. Và cả tình yêu nữa. 
- Tình yêu? 
Đột nhiên cô ấy nói ra từ đó khiến tôi ngạc nhiên hỏi lại. Cô Junko cười. 
- Cô cũng xấu hổ chẳng muốn nói ra điều này nhưng đúng là có một loại tình yêu rất cần để duy trì sự tồn tại của một gia đình. Tình yêu ấy mà, không phải là cái gì có hình dạng cụ thể hay diễn tả được bằng lời mà là một trạng thái. Và lẽ đương nhiên, nó có sức phát tán. Tất cả các thành viên phải cùng thể hiện sự dâng hiến chứ không phải là đòi hỏi. Nếu không, không khí gia đình sẽ giống như một ổ sói đói. Chẳng hạn như với gia đình cô, mọi người đều nói là chính cô đã làm tan vỡ nó nhưng đó chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi. Không phải một mình cô gây ra chuyện đó mà thực ra nó đã bắt đầu từ lâu lắm rồi, vì trong nhà mọi người chỉ biết có đòi hỏi. Cho đến lúc tới ranh giới phải quyết định cứ chấp nhận hay chấm dứt, có thể sẽ có người cho rằng cần phải biết thỏa hiệp, nhưng cô thì khác! Tình yêu... những kỷ niệm đẹp... hay sự dễ chịu khi ở bên những con người đó... Cô nghĩ rằng nếu vẫn còn ham muốn đối với cái không khí ấy thì người ta vẫn còn có thể ở được với nhau. 
Tôi nghĩ là mình hiểu. Tất cả những chuyện này, nếu ở một nơi khác thì có lẽ cũng chỉ như những lời tâm sự của một phụ nữ bình thường, nhưng mọi chuyện đang diễn ra ngay trước mắt tôi, sống động, khiến tôi cảm nhận rõ sức mạnh vĩ đại ở một người phụ nữ dám dũng cảm phá bỏ mọi rào cản. 
Cô Junko đi rồi, trong bếp và phòng khách chỉ còn lại mình tôi. Mặt trời rực rỡ, không gian ngập tràn ánh sáng, khô rang như bãi biển giữa trưa hè. Lôi bữa sáng ra khỏi tủ lạnh, tôi ngồi xuống sô-pha và ăn nhồm nhoàm. Và rồi, chợt nhận ra mình vẫn còn say. Sao thế nhỉ? Tôi tự hỏi. Phải mất một lúc tôi mới nhớ ra. Giống hệt như người ta lấy dữ liệu từ một chiếc đĩa mềm. Cuối cùng thì tôi cũng nhớ ra. Hôm qua, tôi đã uống với Eiko đến sáng. 
Đêm qua, Eiko, cô bạn gái "tiểu thư" nhất trong đám bạn hồi nhỏ của tôi đã gọi đến quán bar nhỏ, nơi tôi làm việc hầu như tất cả các ngày trong tuần, một nơi hơi tối tăm nhưng khá lạ mắt, hệt như một tiệm đồ cổ. 
- Sakumi! Nghe nói cậu bị ngã chấn thương sọ não phải nhập viện à? Cô ấy hỏi. 

Vậy ra, chúng tôi đã không gặp nhau lâu đến thế kia ư? Tôi giật mình, chợt nhận ra điều gì đó. Thế mà vừa nghe giọng cô ấy, tôi lại có cảm giác như chúng tôi mới gặp nhau chưa lâu. 
Bọn tôi hẹn nhau khi tôi xong việc sẽ đi uống ở đâu đó. Lúc tới điểm hẹn ở một quán rượu gần đó, nhìn thấy Eiko, tôi mới cảm nhận hết quãng thời gian chúng tôi không gặp nhau. Trông cô ấy trở nên hết sức diêm dúa. Có lẽ phải diêm dúa hơn từ một đến hai trăm lần so với ký ức của tôi về cô ấy, đến nỗi lúc đầu nhìn cô ấy tôi còn không nhận ra mà cứ tưởng là tiếp viên của quán rượu nào đó vừa tan ca, thành ra tôi rất ngạc nhiên khi thấy cô ấy vẫy tay với mình. Quán vắng teo, chỉ có ánh đèn nê-ông làm lóa mắt. Còn tôi thì mải đi tìm cô ấy. Nhân viên phục vụ quán trong những bộ đồng phục đúng theo kiểu người nước ngoài hay hình dung về người Nhật, một đôi trai gái, một lão say rượu nằm ngủ gục, một nhóm ba người có vẻ là nhân viên văn phòng nói cười ầm ĩ, và một tiếp viên quán rượu có vẻ đang chờ khách (là tôi nghĩ thế)... Đúng lúc đó... 
- Ê...! Saku "Việt quất"! 
Trông thấy tôi, chủ quán gọi với ra từ sau quầy. Quán tôi làm thêm có tên là "kim quất" và ông ta tự ý mang tên quán đó ra trộn lẫn với tên một món mà ông ta rất tâm đắc trong menu của mình là món "việt quất muối" rồi cứ gọi tôi như thế. Giữa đêm khuya, trong bầu không khí hỗn độn của quán, cô ấy ngồi đó với đôi môi và những móng tay đỏ chót, nhìn tôi cười và giơ tay vẫy. Tiếng chào to của ông chủ quán làm gián đoạn suy nghĩ của tôi. Gật đầu chào xong, tôi lại đưa mắt nhìn quanh và khoảnh khắc khi sự khác biệt giữa hình ảnh của cô ấy thu được trong mắt tôi với hình ảnh của cô ấy mà tôi đang tìm kiếm hòa làm một, tôi cảm thấy một sự thích thú kỳ lạ. Một người xa lạ tôi chưa hề biết và chắc chắn mắt tôi mới nhìn thấy lần đầu, rồi trên khuôn mặt ấy, khóe mắt và cánh mũi tôi đã biết như từ đâu đó vụt bay đến đậu vào. Cái cảm giác như khi ta bỗng nhận ra câu trả lời ột cuộc tìm kiếm lạc hướng. Tôi nhận ra cô ấy trở nên diêm dúa hơn chính là do khuôn mặt của cô ấy có đường nét rõ ràng hơn, và có vẻ như "đậm" hơn trước. Cứ như thể bên dưới cái ấn tượng "đậm" ấy, Eiko mà tôi từng biết trước đây hiện lên như một nét vẽ bằng nền chì mờ. 
- Lâu lắm không gặp cậu. 
Tôi ngồi xuống trước mặt cô ấy. 
- Sao thế này? Trông cậu ăn diện khác quá! 
- Thế à? Eiko cười đáp lại. Mình có thay đổi gì đâu. Cậu mới gọi là thay đổi nhiều chứ, đến nỗi mình cứ tưởng là người khác. Không phải tại cắt tóc ngắn đâu, mà là một vẻ gì đó khác lắm. 
- Không phải xinh hơn hay cái gì đại loại như thế sao? Tôi thử hỏi một lần nữa xem sao nhưng kết quả vẫn như mọi khi. 
- Không, không phải thế! Cô ấy đáp với một vẻ rất nghiêm túc. Cũng không phải già dặn hơn... Nói cậu như vừa lột xác không biết có đúng không nhỉ? 
- Gần đây nhiều người nói thế với mình lắm. Có lẽ đúng là mình vừa lột xác thật. Tôi trả lời. 
Tôi thực sự muốn gặp kẻ có khuôn mặt và trí nhớ giống tôi cách đây chưa lâu. 

- Thôi nào! Uống cái đã! Eiko cười. 
Hai khóe miệng đỏ mọng của cô ấy cong lên thành một cánh cung, hoàn hảo đến mức như không có thật. 
- Có lẽ đúng là trông mình giống loại bán phấn buôn hương thật. 
Vì Eiko đã nói ra điều đó nên tôi gật đầu một cái rõ mạnh. 
- Ở cái tuổi này rồi mà còn thay đổi gu đến mức như bọn sinh viên mới ra trường, lần đầu được làm văn phòng thì chỉ có loại đó thôi. 
- Đúng đấy! Lúc chọn quần áo, tự nhiên lại muốn tìm những bộ mặc được cả khi đi làm. Thế là thành ra toàn những bộ thế này cả. 
- Sao? Không lẽ cậu làm công việc đó thật à? 
- Tiếp viên quán rượu ấy mà. Mà cũng chỉ thỉnh thoảng thôi. 
- Thế cậu bỏ việc ở công ty rồi à? Tôi ngạc nhiên hỏi. 
Nhờ quan hệ của bố mình, cô ấy xin được vào một công ty lớn nhưng lại phải lòng một chàng sếp đã có vợ. Lần cuối cùng gặp tôi, cô ấy có kể với tôi chuyện đó và có vẻ khá bối rối. Đúng là dòng đời. Mọi chuyện đều có thể thay đổi.