Amrita

Chương 5: Chương 01 part 2




- Thôi được rồi, cố gắng viết một cuốn tiểu thuyết hay rồi cho chị xem nhé. 
Tôi nói. 
- Vâng. 
Thằng bé gật đầu, nhìn nét mặt nó như của một người lớn. 
- Nhưng này! Chị... tôi nói thêm. Chị rất mong em thành một chàng trai dễ mến. Không phải một anh chàng chỉ biết viết văn, còn ngoại hình và lối sống thì bê bối đâu nhé. Phải là một anh chàng vừa xinh trai vừa đáng yêu, lại còn viết văn hay nữa cơ. 
- Được rồi, em sẽ cố gắng. 
- Nhưng chị hỏi thật nhé. Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng em nói năng như người lớn ấy, lại còn ghi ghi chép chép nữa chứ! Kể cho chị đi, chị sẽ không nói với mẹ đâu. Hứa đấy! 
Tôi vừa cười vừa nói nhưng nó trả lời với một vẻ mặt rất nghiêm nghị. 
- Có cái gì đó đã xảy ra trong đầu em! 

- Sao? 
- Trong mơ, một người sáng lấp lánh như một vị thần nói với em điều gì đó. Và thế là một cái gì đó đã xảy ra, đầu óc em cứ chuyển động không ngừng. Con người chúng ta ngày nào cũng ăn cơm, rồi đi vệ sinh, lông tóc không ngừng dài ra, và như thế, ta trở thành một thực thể chỉ tồn tại duy nhất một lần ở hiện tại, thế nhưng chẳng hiểu sao lại luôn nhớ về quá khứ hoặc lo lắng cho tương lai. Nếu thấy đó là điều kỳ lạ, thực sự thấy kỳ lạ thì viết ra một câu chuyện là cách duy nhất để thể hiện suy nghĩ đó. Và em có cảm giác trong khi viết về nhiều câu chuyện, của nhiều người khác nhau, ta sẽ hiểu rõ hơn những cảm nhận của chính mình. 
Quả là những suy nghĩ sâu sắc. Tôi lặng người. 
- Chị hiểu rồi. Chị sẽ luôn ủng hộ em. Nhưng nhớ nhé. Ước mơ của chị là khi em học đến cấp ba, em sẽ đưa bạn gái của mình đến hiệu Lazy Susan ở Hibiya Charter để mua quà cho cô ấy (là hệ thống cửa hàng bán đồ xa xỉ phẩm dành cho phụ nữ. Hibiya Charter là tên trung tâm mua sắm nằm trên phố Hibiya ở Tokyo), tốn tiền một chút cũng chọn cho cô ấy một món gì đó hay hay, sau đó đưa đi uống trà ở Tea-room, Seriinu (phòng trà của Celine - hãng hàng hiệu). Sao nào? Ước mơ gì mà tỉ mẩn quá phải không? Nhưng chị đã ước điều đó từ buổi sáng đầy tuyết trắng ngày em ra đời đấy. 
- Em sẽ nhớ. 
Thằng bé trả lời. Tôi yên tâm ngồi xuống sàn nhà, với tay lấy cuốn sách để cạnh đó. Tên sách là 100 điều bí ẩn có thật trên thế giới. 
- Gì thế này? 
- Cuốn đó hay lắm đấy nhá! 
Mãi lúc này, nét con trẻ mới trở lại trên khuôn mặt nó. 

- Để xem nào! 
Tôi giở soàn soạt, xem lướt qua cuốn sách. Có một chuyện viết thế này. 
"Người phụ nữ có hai trí nhớ. 
Sau khi gặp phải một tai nạn giao thông. Merry Hector (42 tuổi) sống ở bang Texas bỗng có hai trí nhớ. Trước đó, cô là một phụ nữ có cuộc sống bình lặng cùng chồng là giáo viên cấp ba và hai cậu con trai. Một hôm, trên đường đi đón chồng, xe của cô bị một chiếc xe tài xế ngủ gật chạy ngược chiều tông vào. Bị thương nặng nhưng rất may cho cô là não không bị tổn thương. Tuy nhiên, khi xuất viện hai tháng sau đó, cô nhận thấy mình còn có thêm một trí nhớ nữa, ngoài trí nhớ của chính cô trước đây. Đó là trí nhớ của một thiếu nữ tên là Merry Soltan, sống ở bang Ohio, đã chết năm mười bảy tuổi vì viêm phổi. Cô nhớ được tên của mẹ cô gái, tên của ngôi trường trước đây cô gái theo học cho đến tất cả mọi chuyện nhỏ nhất của cô gái này, vì vậy, sau cùng cô đã quyết định nói với chồng mình. Nghe chuyện của vợ có nhiều chi tiết quá xác thực, anh chồng thử tìm hiểu và thấy đúng là ở Columbus, bang Ohio quả đã từng có một cô Merry Soltan như thế. Cô gái này đã chết vì viêm phổi ba năm trước khi vợ anh gặp tai nạn. Thi thoảng, người ta có nói đến chuyện người nào đó vẫn nhớ những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, nhưng trường hợp này thì quả là hy hữu. Sợi dây liên hệ duy nhất giữa hai người chỉ là cái tên giống nhau Merry, nhưng chừng đó là quá ít để lý giải cho hiện tượng kỳ lạ này". 
- Chuyện cũng hấp dẫn đấy chứ! 
Tôi nói sau khi xem xong. 
- Em bảo rồi mà! 
Thằng bé có vẻ đắc ý. 

- Thế nhé anh bạn. 
Tôi nói, gấp sách lại và ra khỏi phòng, an tâm vì thằng bé không có gì bất thường cả. Dãy hành lang tĩnh mịch trong không gian ngập tràn hơi thở của một đêm mùa đông. Trên lớp kính cửa dọc lối về phòng, tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt mình, và cả những hình ảnh ký ức xa xôi... 
Đêm đó tôi có một giấc mơ kỳ lạ. 
Tôi đang ngồi, ngắm phong cảnh xung quanh. Bầu trời trong như một khối thạch mầu lam, xanh ngắt một cách đáng sợ và thăm thẳm như muốn nuốt chửng mọi thứ, một sắc xanh không gợn chút mây, chạy thẳng một mạch đến tận chân trời và đặc quánh tưởng có thể chạm vào được. Không khí khô rang. Mặt đất khô rang. Và mái nhà trơ trọi, nổi bật giữa khung cảnh rộng lớn đó như những mô hình. Từ bé tới giờ tôi chưa từng thấy một quang cảnh nào gây cảm giác bức bối đến vậy. Tôi ngồi xuống một băng ghế dài, giữa những cơn gió cuốn tung bụi và lặng ngắm xung quanh. Đầu kia băng ghế có một người phụ nữ đang ngồi. Trong giấc mơ, tôi biết rất rõ người phụ nữ đó. Đây là đâu? Texas ư? Không, không là đâu cả. Đó là nơi trời đất giao hòa trong vô tận, là nơi những giấc mơ hẹn gặp nhau. Những cơn gió khô và đượm vị ngọt không bao giờ ngừng thổi. 
- Merry này! Hãy kể cho tôi nghe nếu chị biết điều gì về trí nhớ. Tôi... thực sự tôi cứ nghĩ mãi về chuyện của chị! 
Tôi nói. Mắt cô ấy màu xanh, hòa lẫn vào màu da trời. Bỗng dưng tôi thấy buồn ghê gớm vì nhìn đâu cũng thấy cái màu xanh ấy. Hay đó chính là màu của hai trí nhớ gộp lại? Phải rồi! Đó chính là màu của biển ký ức, màu của những âm vang trong quá khứ vọng về. 
- Tôi không thể nào nhớ ra được tôi của chính tôi là thế nào nữa. Nghe như đó chữ phải không? 
Cô ấy nói bằng một giọng trầm trầm. Tôi nhìn mãi vào nếp nhăn hằn sâu nơi đuôi mắt của cô. 
- Có những lúc chẳng có gì đặc biệt, như đang nấu bữa chiều trong bếp, hoặc đang ngắm ánh hoàng hôn, tự dưng tôi cảm thấy buồn vô hạn, cái cảm nhận về một nỗi buồn đau vô cớ nhưng tê tái ở đâu ùa đến, kết thành khối bóp nghẹt lấy lồng ngực. Những lúc như thế, tôi lại tự nhủ, có lẽ đó là tâm trạng sinh ra từ ký ức của cái cô Merry kia chứ không phải của tôi. Vậy là sự tồn tại của cô ấy, qua ký ức của cô ấy trong tôi, ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Dù sao thì tôi vẫn quý cuộc đời của mình hơn của cô ấy, một người đã phải bỏ lại mọi thứ giữa tuổi thanh xuân. Nhưng nói thế không có nghĩa là tôi oán hận gì chuyện trí nhớ hay linh hồn của cô ấy đến trú ngụ trong tôi cả. 
- Thực ra thì có ai biết mình của chính mình trước đây là thế nào đâu. Tôi lơ đãng đáp lời, như thể đang tán chuyện gẫu. Tôi biết, cứ nghĩ thế sẽ chẳng có chuyện gì. Dù sao thì thỉnh thoảng cũng có những chuyện làm mọi thứ trước mắt như khác hẳn, khiến tôi cảm thấy yêu quý mọi thứ tôi nhìn thấy, từ khuôn mặt đứa em trai đến một ánh sao đêm tình cờ, cứ như thế tôi đã chết một lần để lại được hồi sinh. 

Merry yên lặng gật đầu, rồi nhìn chằm chặp vào tôi, khẽ nhoẻn miệng cười. Tôi chợt nhận ra rằng, dù lúc này cô ấy đang nói cười trước mặt tôi như vậy nhưng chính cô ấy mới là người hiểu rõ ý nghĩa của những giây phút cạnh kề cái chết, hơn cả tôi. Không hiểu cảm giác lúc đó thế nào nhỉ? Tôi cố hình dung. Thật đáng sợ, cái cảm giác mọi thứ trước mắt cứ trải rộng ra mãi đến vô cùng, cộng với ký ức về sự trải nghiệm mùi vị cái chết mà ta biết chắc một lúc nào đó sẽ lại đến. 
- Mặc dù đôi lúc cũng có chuyện như vậy và những ngày đầu tôi cũng có những cảm nhận kỳ lạ và suy nghĩ lung lắm, nhưng phải thừa nhận cũng có chút thích thú khi nghĩ rằng giờ đây có tới hai con người cùng ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này qua đôi mắt của tôi. 
Merry nói với vẻ hạnh phúc. Từ không trung, vài giọt nước rơi xuống. 
- Mưa bóng mây này... Tôi khẽ nói. 
Từ trong những dải mây trắng mỏng tang như sắp tan ra giữa tầng không xanh thẳm, những giọt nước mưa xuyên qua những tia nắng thẳng tắp nối đuôi nhau rớt xuống, như những mảnh vỡ của ánh sáng. Phút chốc, mặt đất đẫm nước, hai mái tóc đen và vàng của chúng tôi cùng ướt sũng. Từng giọt nước mưa như vừa trút bỏ lớp áo khoác lạnh giá, xuyên qua làn không khí ấm áp rơi xuống, yên lặng như thể chính chúng cũng đang lặng ngắm cảnh vật xung quanh, lóng lánh như được chiếu rọi bởi hàng ngàn tia sáng. Vạn vật bừng lên trong khung cảnh rạng ngời. Từng giọt nước mưa lăn dài trên má mà tôi tưởng như mình đang khóc vì niềm vui sướng và cảm giác choáng ngợp. 
- Có thể, ngay lúc này, đang có tới bốn người đang ngắm nhìn đất, trời, mây, mưa đấy! 
Tôi nói, và Merry khẽ gật đầu. 
Tỉnh dậy, tôi vẫn còn luyến tiếc cái sắc xanh của bầu trời cùng những giọt ánh sáng đến từ khoảng không vô tận đó. Một giấc mơ thật đẹp. Không hiểu sao, tự nhiên tôi cảm thấy mình hàm ơm một điều gì đó. Đúng vậy!