Amrita

Chương 8: Chương 02 part 3




Bố của tôi và Mayu đã chết do tai biến mạch máu não. Trong cơn hôn mê, ông đã trút hơi thở cuối cùng ngay trước mắt chúng tôi. Nói thế này nghe có vẻ lạ tai, nhưng ông đã sống và chết một cách rất... thuyết phục. Mặc dù khá bận rộn nhưng ở ông luôn tràn đầy tình thương yêu và có lẽ ông là người xa lạ nhất với từ "hối tiếc". Đối với bố, tôi chỉ có những ấn tượng tốt đẹp. Tôi nhìn bức ảnh bố và tôi đang chơi ở bãi cát trong công viên. Thậm chí tôi vẫn còn nhớ rõ mùi của làn không khí ẩm ướt hôm ấy. Tôi xem bức ảnh cả nhà, bố, mẹ, tôi và Mayu đứng dàn hàng ngang trên bãi biển ngập nắng. Đã là quá khứ thì không thể có thêm thay đổi gì, vậy mà màu sắc của không gian đó vẫn cứ hiển hiện, rõ ràng như chính nó vẫn đang sống vậy. Tôi chợt nghĩ, biết đâu cũng trong đêm nay, chị Miyamoto cũng đang lần giở từng trang an-bum với tâm trạng giống như tôi bây giờ. Tôi cũng giống như chị, cũng chìm đắm trong quá khứ với những vết tích quá rõ ràng còn đọng lại, và hiện tại thì mông lung, bất định. 
Di bút của bố trên những tấm ảnh. 
Nết vẽ nguệch ngoạc của Mayu. 
Tất cả đều thật kỳ ảo. 
Tôi, bây giờ, đang ở đây, xem tất cả những thứ này. 
- Nào! Xin mời! Cô Junko nói và bày ra cơm nóng cùng với xúp. 

Tôi gấp an-bum lại. 
- Trông ngon quá! 
Nghe tôi nói vậy, cô Junko cười. 
- Món cơm trộn là sở trường của cô mà lại! 
Cô Junko đã đánh mất gia đình vì chuyện ngoại tình. Cô phải lòng một người bạn của chồng mình. Mối tình đó rồi cũng kết thúc, còn cô Junko thì ly hôn. Cô có một con gái nhưng hiện đang sống cùng với chồng cô. Và tất nhiên, ước mơ duy nhất của cô lúc này là giành được quyền nuôi con gái. 
- Cháu xem an-bum à? Cô Junko hỏi. 
- Vâng. Không hiểu sao hôm nay cháu lại nhớ đến bố... 
- Vậy à... Cô Junko khẽ gật đầu. Xem an-bum thật buồn. Trong ảnh ai cũng trẻ hơn. 
- Tất nhiên là thế rồi. Tôi đáp. 

- Cô với mẹ cháu có khối ảnh từ hồi học trường nữ sinh cấp ba. Nào là ảnh trốn trường đi uống rượu đêm, nào là ảnh bộ mặt ngái ngủ khi đi du lịch ngoại khóa. Giờ nhìn lại, lạ lắm. Nhiều lúc nghĩ chẳng hiểu sao khi ấy mình lại làm thế ở đó. Cũng có chuyện nói lại mới biết, mới ngạc nhiên, nào là lần đó tớ bỏ nhà đi bụi, nào là không phải là thế này mà là thế kia. Mẹ cháu ấy, hễ cứ cười thả phanh như ngày xưa là y như rằng giữa chừng lại xịu xuống. Chắc cũng cảm nhận thấy sức nặng của tháng năm. 
- Cháu nghĩ mình có thể hiểu được. Tôi nói. 
Như một lá cờ căng gió tung bay, trên gương mặt mẹ tôi, quá khứ và tương lai hòa quyện vào nhau, như những nếp gấp thần kỳ. 
"Nào! Nhìn đây! Thấy chưa? Ta vẫn đang ở nơi này!" 
Đúng là một ngày kỳ lạ. Giữa cơn ngái ngủ, toàn những chuyện quá khứ hiện về. 
Hay biết đâu, đó là do trong khu phố có người mới chết và bầu không khí dị thường đó là nguyên nhân của tất cả những chuyện này. Cũng có thể không phải vậy. Đêm nay, trên khắp thế giới này có bao nhiêu người đang chết đi, bao nhiêu người đang than khóc. 
Mãi đến nửa đêm mà tôi cũng không hề buồn ngủ. Cũng tại tôi đã ngủ vào lúc chiều muộn. Thế là tôi quyết định đi mua sách và ra khỏi nhà. Hai giờ đêm. Gần nhà có hiệu sách mở cửa đến ba giờ. Một cửa hàng là quầy cho thuê băng video. Tôi mua mấy quyển tạp chí và mấy cuốn sách mới xuất bản rồi ra khỏi cửa hàng. 

Không gian bên ngoài đẫm hương vị mùa đông. Lần trong làn gió lạnh, cái rét ngấm ngầm đưa thông điệp của nó đến với cơ thể tôi. Những thân cây trụi lá, khẳng khiu như những bộ xương in bóng đen mờ lên nền trời. Vầng trăng khuyết vẫn rọi sáng bầu trời cao rộng. Tôi vừa nhẩm một bài hát bằng giọng mũi, vừa sải bước qua các dãy phố. Phía trước có bóng người đang bước lại. Đúng lúc đi ngang qua người đó, tôi chợt nhận ra đó chính là mẹ của chị Miyamoto. Không có gì lạ khi thấy vẻ mặt nặng nề của bác ấy, nhưng cho dù vậy, khi ánh đèn đường soi rọi khuôn mặt với cái vẻ u ám mà tôi chưa từng thấy, không hiểu sao tôi lại nghĩ thầm "Bất tiện thật". Không biết những lúc như thế này người ta làm thế nào để bày tỏ sự cảm thông nhỉ, tôi tự hỏi. 
Cuối cùng, tôi cũng cất tiếng chào, như mọi khi, và chính vì vậy mà thành ra khác hẳn mọi khi: 
- Chào bác! 
Mẹ Miyamoto, một phụ nữ đã có tuổi, lặng lẽ cúi đầu, cái cử chỉ giống hệt với con gái bà. Một cái cười mỏng nhẹ, như một thói quen. Có một cái gì đó khiến tôi nhớ lại mẹ tôi hồi Mayu mới chết. Một vẻ gắng gượng giống nhau. Rồi mỗi người lại đi một đường mà chẳng ai nói thêm lời nào. Được một đoạn, tôi ngoái lại nhìn và chỉ thấy bóng bà, vẫn đều nhịp bước, lặng lẽ, lặng lẽ đi mãi vào trong đêm, vẻ lặng lẽ cứ như thể chưa hề gặp tôi trên đường. Tôi không thể đoán ra bà đi đâu vào cái giờ nay. Hay bà chỉ nín thở, lặng lẽ trốn chạy những ám ảnh quá khứ đang lởn vởn trong không gian ngôi nhà của chính mình. 
Tôi nhìn quanh, ánh trăng, những dãy phố, bóng tối, những con mèo chạy qua đường, bóng những khu chung cư đen thẫm, và chợt ngạc nhiên nhận ra "Một ngày kỳ lạ, bắt đầu bằng Miyamoto và kết thúc cũng bằng Miyamoto". Nghe có vẻ hơi bất nhẫn nhưng quả đúng vậy. Vậy là mọi chuyện lại được lưu vào ngân hàng dữ liệu của bộ nhớ và bảo tồn vĩnh viễn trong đó. Tôi cảm thấy thế.