Lê Mẫn Tiên đã hi vọng Lý Thần Vũ giữ cô lại, nói xin lỗi cô rằng anh chỉ là nhất thời chưa nghĩ kỹ.
Nhưng anh im lặng.
Đàn ông thông minh mà cũng ác lắm.
Khi anh yêu cô, anh ngọt nhẹ khiến cô chìm đắm không nỡ rời.
Khi anh muốn chia tay, anh không nói nhiều, để cô tự biết đường mà rời khỏi.
Khi người đàn ông im lặng.
Đừng tìm hiểu nữa, đừng gặng hỏi nữa, đừng nghĩ ra những lí do gì thêm nữa.
Vì nếu anh yêu cô, anh sẽ không chọn im lặng với cô.
Khi Lý Thần Vũ im lặng, là anh đang thể hiện cho Lê Mẫn Tiên biết. Rằng anh không muốn yêu cô nữa rồi.
Cô lặng lẽ lấy đồ của mình ở nhà anh dọn đi. Cả quá trình Lý Thần Vũ luôn nhìn cô. Sự im lặng của hai con người khiến không gian rộng ở căn hộ cũng trở nên ngột ngạt.
Cô không nhìn anh, cô sợ nhìn anh sẽ khiến cô yếu lòng mà khóc. Nếu khóc lúc này, cô càng thấy mình thê thảm.
Lý Thần Vũ tiễn cô, tới cửa, cô dừng lại chua xót nói.
- Không cần tiễn. Em sắp 25 tuổi rồi. Em đã trưởng thành.
Sắp sinh nhật cô, họ không phải con nít, ở tuổi này chia tay là chia tay, không phải chuyện bông đùa. Ở tuổi này, thế mà Lê Mẫn Tiên thất bại thảm hại trong tình yêu.
Cô tự tay đóng cửa. Sau mỗi bên cửa là một người vẫn đứng đó.
Nước mắt cô rơi xuống, từng giọt, từng giọt. Mãi lúc sau, cô run rẩy nói nhỏ. Nói rất rất nhỏ.
- Thật lòng mà nói, em không muốn bỏ lỡ anh một chút nào, lại càng không muốn thấy anh bên người khác…Nhưng anh ơi, em phải làm sao khi anh không muốn bên em đây?
Lý Thần Vũ có nghe được, mắt anh đỏ ngầu, hai tay nắm chặt. Một giây nào đó anh muốn mở cửa và lao ra ôm cô giữ lại.
…Anh đứng ở ban công tầng cao nhìn cô đi dưới sân, cô độc và chậm rãi.
Cô ngoảnh mặt nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng người mình yêu nay lạnh lùng tàn nhẫn.
Lý Thần Vũ đi vào trong, còn cô thì vẫn nhìn ban công không người.
Lê Mẫn Tiên cười cay đắng. Sau đó bắt taxi tới trụ sở W1.
Cô không muốn về nhà. Đêm nay, cô muốn một mình.
( truyện chính thức tại Noveltoon và Mangatoon)
***
Ở tòa nhà W1, có một nữ tổng tài, cũng là một thiên tài, lại còn là một cô công chúa nhà họ Lê.
Đang co ro ôm gối khóc không thành tiếng. Nước mắt không ngừng, căn phòng tối om.
Ở căn hộ nọ, sáng trưng nhưng thê lương không kém.
Lý Thần Vũ hút liền 5-6 điếu thuốc, sau đó trằn trọc nằm trên chiếc giường mới vài tiếng trước anh và Lê Mẫn Tiên ân ái mặn nồng. Mùi thơm của cô còn vương vấn khắp chăn đệm, căn hộ đã quen với sự xuất hiện của cô.
Không chịu đựng nổi khi hình bóng cô cứ quanh quẩn trong tâm trí, anh đi ra ngoài, bước chân không tự chủ đi tới bồn rửa bát nhìn đống bát đĩa được để gọn ghẽ.
Tay cầm một chiếc lên hứng dưới vòi rửa.
Xà phòng trơn, hay là anh đãng trí mà anh trượt tay làm vỡ chiếc bát.
Lý Thần Vũ cau có, lại xếp bát vào máy rửa.
Xếp đến chiếc cuối cùng, anh điên tiết ném mạnh chiếc bát xuống sàn.
Tiếng sứ vỡ lanh lảnh giữa đêm khuya.
- Xin lỗi em, em sẽ gặp được người tốt hơn anh. Anh không thể kéo em xuống.
Bản thân anh biết Lê Mẫn Tiên có thể tỏa sáng rực rỡ hơn nữa nếu không phải yêu người thua tuổi như anh. Cô có tất cả, xinh đẹp thông minh, nền tảng vô cùng tốt và thuận lợi.
Còn anh, là con một tỷ phú. Chỉ có vậy, không hơn không kém. Anh sợ mình sắp tới sẽ biến chất, cô sẽ đau khổ và thất vọng hơn, có khi còn e sợ anh nữa. Buộc phải dừng lại, phải cho Mẫn Tiên tách khỏi con người như anh.
Lê Mẫn Tiên không nên gả vào một nhà họ Lý đầy bi kịch. Cô xứng đáng gả cho một người tài giỏi và sau đó làm phu nhân hào môn với cuộc sống hoàn mỹ không tỳ vết.
Anh lo cho cô, biết hôm nay có lẽ đã trở thành ngày tồi tệ nhất từ trước đến giờ của cô.
Tại sao anh không thật lòng với cô? Nhớ thì nói, yêu thì gặp, thiết tha thì giữ lấy.
Anh biết tổn thương là gì, lại nỡ lòng làm tổn thương người yêu anh hết thảy.