Ân Ái Không Buông

Chương 83: Em không ổn, anh cũng vậy



Bữa cơm hôm ấy, Lê Mẫn Tiên ăn rất nhiều.

Ở trên bàn ăn, bố mẹ và anh hai gắp hết món nọ tới món kia vào bát riêng cho cô.

- Con gầy đi à?

Lê Kỷ Chung vừa về nhà liền ăn cơm cùng con gái cưng rất vui vẻ, nhận ra Mẫn Tiên có chút hốc hác.

- Đợt này con học võ và tập nhảy, nên chắc là cơ thể eo lại.

- Năng động là tốt. Ăn cơm ít cũng được, ăn thức ăn nhiều lên.

- Vâng ạ.

Cô ngoan ngoãn nghe lời, ai gắp gì cô đều ăn hết, gắp nhiều ăn nhiều, gắp ít ăn ít.

Không ai phát hiện ra Lê Mẫn Tiên đang mất đi khái niệm định lượng khẩu phần ăn.

Sau khi về phòng mình, cô lao vào wc để nôn ra. Mọi người cao hứng thấy cô ăn ngon miệng lại càng đẩy đồ ăn tới chỗ cô, cô ăn đã no nhưng vẫn không ngừng lại. Cơ thể không chịu nổi nên phải nôn bớt ra. Cô ăn nhiều thịt nên ngán tới tận cổ, bụng bị đầy chướng tới khó chịu.

Ra khỏi wc, cô ra ngoài ban công hóng gió. Cô thèm thuốc lá kinh khủng, nhưng ở nhà sợ mọi người biết nên nhịn. Cảm thấy buồn miệng, cô tới ngăn tủ tìm socola.

Socola ngọt và cũng dễ ngán, cũng dễ đầy bụng.

Vừa nôn ra, giờ cô lại nạp vào. Trước khi lên giường, đều đặn 2 viên thuốc ngủ được Lê Mẫn Tiên nuốt xuống.

Hóa ra buông bỏ cũng không khó lắm, chỉ là nhớ vài lần, khóc vài lần, đau khổ vài lần, tuyệt vọng vài lần rồi thôi. Nhưng không biết khi nào cô mới thôi được nữa.

Xung quanh chỉ thấy cô là người hay cười, chẳng ai thấy dáng vẻ khóc đến nghẹt thở của cô trong bóng tối.

Cô vẫn coi trọng tình yêu với Lý Thần Vũ.

Nếu có thể quay trở lại, cô vẫn nguyện đắm chìm trong đó, một lần nữa.

Lê Mẫn Tiên chưa từng hối hận vì đã yêu. Duyên tới là do trời định, ở hay đi là do người định.

Cô không trách anh nữa, không thể níu chân ngăn anh chạy tới nơi anh muốn, vậy thì chúc nhau thượng lộ bình an, cả quãng đời sau này không thể yêu lại nữa thì cũng không sao cả.

(Truyện chính thức tại Noveltoon và Mangatoon)

***

Ở căn hộ của Lý Thần Vũ, Ái Linh không để tâm việc Lê Mẫn Tiên từng ở đây. Hiện tại ai là người ở bên Lý Thần Vũ mới là quan trọng.

Nụ hôn của Ái Linh còn chưa chạm tới môi đã bị anh né sang một bên.

- Anh không giống trước kia.

Lý Thần Vũ cầm tay Ái Linh ngồi xuống ghế, rồi nhàn nhạt đáp.

- Đương nhiên không giống. Chúng ta đâu còn ở tuổi mười mấy đôi mươi.

Ái Linh hờn dỗi, giọng có chút ấm ức.

- Anh né tránh thân mật với em.

- Nay anh hơi mệt. Anh đưa em về nhé.

- Em muốn ở cùng anh cơ.

- Em không về người nhà sẽ lo.

Lý Thần Vũ không thể nào tiếp nhận những cử chỉ âu yếm của Ái Linh. Quá khứ có cả con chung, nhưng giờ anh ghét việc đó. Thân thể anh, ngoài Mẫn Tiên, anh không muốn chia sẻ cho người phụ nữ khác.

Nếu ai đó hỏi Lý Thần Vũ rằng yêu một người là như thế nào, anh sẽ nhớ về Lê Mẫn Tiên và trả lời.

Là khi ở cạnh một người mà anh vừa cảm thấy thoải mái, vừa được làm chính mình, mỗi ngày trôi qua đều an lòng vui vẻ.

Thật ra cảm giác yêu một người chỉ đơn giản như thế thôi.

Lê Mẫn Tiên đem lại cho anh những cảm giác mà trước kia anh thiếu thốn. Khi anh không có tình yêu của bố, cô cho anh tình yêu của cô. Không ai hiểu anh, có cô hiểu anh. Người ta nói xấu anh, cô tôn trọng anh.

Anh bên cô chỉ có tốt lên. Cô bên anh chấp nhận đi chậm lại để đồng hành. Rồi anh đóng vai ác và bỏ rơi cô.