Đám đàn em nghe lệnh nhanh chóng hướng nòng súng về phía đám người Cuồng Tử chuẩn bị ra tay, bất quá ngón tay bọn chúng chưa kịp bóp cò đã cứng lại, cảm thấy một trận vô lực.
Đám người trong phòng lâm vào kinh hãi, không khí lâm vào trong yên tĩnh, bọn chúng thấy được một người thanh niên tướng mạo bình thường đứng sau lưng Cuồng Tử như tiên nữ tán hóa đồng dạng vun vút lấy cánh tay phóng từng cây kim châm vào cánh tay bọn chúng.
Sưu Sưu Sưu!
Ngân châm như ánh chớp xuyên qua hư không đâm thẳng vào kinh mạch nơi tay của bọn chúng, nhất thời tiếng la thất thanh vang lên phá vỡ sự trầm tĩnh trong khán phòng.
Lạch cạch
Lạch cạch
Tiếng súng rơi rớt trên sàn đánh mạnh vào tâm can của Chu Đại Hải.
- Không thể nào…thì ra đây là bài tẩy của mày sao?
Chu Đại Hải đôi mất huyết hồng chỉ vào Thẩm Ngôn sao lưng Cuồng Tử, hắn thực không ngờ Cuồng Tử lại có thể chiêu mộ một tên hảo thân thủ như Thẩm Ngôn chứ, vì sao cơ may này lại không phải đến trên đầu hắn.
Thẩm Ngôn vốn vài ngày trước đã từng suy nghĩ mình khi mở rộng được thế lực, mình sẽ đối phó người bình thường như thế nào, tu vi cùng hệ thống là không thể nào bạo lộ rồi, hắn cần một thứ ám chiêu hiệu quả.
Thẩm Ngôn sực nhớ đến đời trước hắn từng đọc qua bộ tiểu thuyết [Hộ hoa cao thủ tại đô thị] của đại lão Tâm Tại Lưu Lãng, nhân vật Hạ Thiên trong bộ truyện này rất giỏi y thuật, lại dùng ngân châm cách không giết người hết sức lợi hại.
Hắn thầm nghĩ mình với Hạ Thiên trong bộ truyện này cũng có phần tương đồng, y thuật cao, tu vi mình cũng không thấp.
Thế là từ ngày đó, thời gian rãnh rỗi hắn lao đầu vào tập phóng châm, hơn nữa hắn còn bắt chước theo Hạ Thiên thử rót một tia linh lực vào ngân châm, kết quả khi phóng ra uy năng cường đại gấp 10 lần, tuy ngân châm không chịu được linh lực cường độ cao quán thâu vào, nhưng dù chỉ một tia thôi cũng đủ làm một người bình thường tàn phế.
Thầm cảm ơn Hạ Thiên ca ca một tiếng, Thẩm Ngôn liếc nhìn đám người đau đớn ôm lấy cánh tay của mình, trên đó đã chuyển sang màu đen, gật gật đầu hài lòng.
Kết quả hôm nay hắn lần đầu tiên sử dụng tuyệt chiêu này, tuy ở mức tiểu thành, phóng 10 cây trúng 5 cây nhưng hiệu quả thật ngoài mong đợi, ai biểu trên người hắn có 5000 cây ngân châm đâu, phóng hụt thì phóng lại, làm gì nhau?
Trong phòng ăn lúc này, Lâm Đông Lưu đau đớn ôm đầu trốn vào góc phòng, Chu Đại Hải bên cạnh còn có 18 bảo tiêu còn đang đứng vây quanh, rõ ràng tránh thoát được mấy châm phóng loạn của Thẩm Ngôn, cảnh giác như lâm đại địch nhìn xem hắn.
Cuồng Tử đến bây giờ cũng có chút mộng, nghe tiếng quát tháo của Chu Đại Hải đang nằm như con tôm trên mặt đất mới lấy lại bình tĩnh, cười lạnh:
- Đây là thủ hạ mới của tao, Tiểu Lý Phi Kim, chim khôn biết lựa cành mà đậu! Chỉ bằng mày sao xứng cho thủ hạ tao đi theo?
Thẩm Ngôn nghe Cuồng Tử không theo sáo lộ ra bài, hưng phấn đặt luôn cho mình cái biệt danh thì khóe môi giật giật, bất quá hắn nhịn xuống, từ từ tìm Cuồng Tử tính sổ sau.
- Bây giờ mày muốn như thế nào?
Bủm…
- Chó má!
Chu Đại Hải ôm bụng tức điên, bây giờ mỗi lần hắn mở miệng nói, nơi cúc hoa của hắn cũng mở miệng phụ họa, mẹ nó độc dược vừa hại người vừa phá hủy luôn uy tín này.
- Hì hì! Biết thế này từ đầu hợp tác có phải hơn không? Tao cũng không đòi hỏi nhiều, tao muốn dãy phố ‘đèn đỏ’ của mày cùng với xưởng sản xuất ma túy của Lâm Đông Lưu, mày thấy thế nào!
Chu Đại Hải thấy công phu Sư tử ngoạm của Cuồng Tử khóe mắt muốn nứt, bên cạnh Lâm Đông Lưu lại sáng dạ hơn rất nhiều, hắn nói lớn:
- Tôi, tôi nguyện ý dâng cho anh xưởng sản xuất ma túy, cầu anh bỏ qua cho tôi, tôi đau đớn quá không chịu nổi rồi!
Tên này rất tinh tường, gió chiều nào theo chiều đó, thế cục của Chu Đại Hải đã mất, tính mạng lại nằm trong tay đối phương, phản kháng cái gì nữa chứ.
- Lâm Đông Lưu, mày được lắm, tụi bây tưởng tao không có hậu thủ sao, tao đã huy động hai trăm đàn em phía dưới rồi, hôm nay cho dù chết tao cũng không khuất phục tụi bây, tao muốn tụi bây chôn cùng!!!
Ầm!
Cửa phòng bị phá toan, 4 phương 8 hướng tràn vào đều là đầu người, bọn chúng vừa nhận được mệnh lệnh giết hết đám người này. Không nói hai lời bắt đầu lao lên cận chiến.
Súng là loại vũ khí bị nhà nước quản lý rất chặt chẽ, đám đàn em của Chu Đại Hải chỉ có 20 người có súng mà thôi, mà bên phía Cuồng Tử cũng chỉ có 10 người mang súng, đối phó với một đám chó điên liều mạng xông vào, rất nhanh chóng mất đi lợi thế, kết quả là một trường hỗn chiến bất đầu.
- Thẩm Nhất, đối phó đám bảo tiêu bảo vệ xung quanh Chu Đại Hải đi, còn lại để ta và Cuồng Tử!
Thẩm Ngôn truyền âm với Thẩm Nhất, cùng Cuồng Tử không nói hai lời xông vào trong đám người bắt đầu sát phạt.
- Tận lực đừng giết người!
Lời nói của Thẩm Ngôn vừa phát ra làm đám người Cuồng Tử có chút sững người, không hiểu tại sao, bất quá lão đại đã lên tiếng thì phải nghe lệnh thôi.
Xoẹt
Xoẹt
Thẩm Ngôn lao vào đoàn người như hổ nhập bầy dê, nắm đấm không ngừng vung ra, những nơi hắn đi qua đều là người ngã ngựa đổ.
Cuồng Tử cùng đàn em bên cạnh cũng không chịu thua kém, thu súng lại tiến lên xáp lá cà, nhất thời tiếng la ó vang lên khắp trong quán bar.
Vút vút vút
- A…a
- A…a…a
Thẩm Ngôn từng bó, từng bó ngân châm phóng ra, những tên chạy lên tấn công hắn tay chân đều bị đâm thành con nhím, đau khổ gào khóc không thôi.
Không gian chiến đấu trong quá bar rất hẹp, nhân số đông lại là hại chết bọn hắn, Thẩm Ngôn nhắm mắt phóng châm cũng trúng vào đám người, rốt cuộc 200 người rất nhanh tan tác, không có sức chống trả.
Cuồng Tử vừa đấm bay hàm răng một tên, lại nhìn một màn ‘đồ sát’ của Thẩm Ngôn bỗng chốc rùng mình, hắn nhớ đến ngày đó Thẩm Ngôn ‘bón hành’ cho hắn. cảm thấy tâm kinh đảm hàn không thôi, thầm nhủ nhất định phải thể hiện giá trị với lão đại, đi theo hạng người nhứ thế này mới là tương lai tươi sáng của hắn.
Bất quá kế tiếp một màn lại khiến hắn mắt trừng khẩu ngốc.
Brừm brừm!
Điện thoại di động trong túi quần rung lên, Thẩm Ngôn lấy ra xem, là Địch Lệ Nhiệt Ba gọi tới.
- Chồng ơi, anh đang làm gì thế?
Thanh âm vui vẻ, ngọt ngào của Địch Lệ Nhiệt Ba theo ống nghe truyền đến.
Một tên đàn em thấy Thẩm Ngôn giờ này móc điện thoại ra nghe, bộ dáng vô cùng thong thả, hắn cảm hắn lòng tự trọng bị đả kích không thôi, hắn liều chết một đấm lao lên.
Bốp!
Thẩm Ngôn nghe máy không để ý đến tên này, một bàn tay vung ra nhanh như chớp tán lệch mặt tên đó làm hắn té lăn ra đất, ngất xỉu.
.......................