Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 45: Ca phổ hương diễm. (H)



Bị bất ngờ, Thẩm Ngôn dương vật bị hù dọa xém chút bị liệt dương, hắn hít sâu một hơi lấy lại tâm tình, hai tay để lên bàn, nói với quản lý Mạnh Bình Bình:

- Nhiệt Ba sao? Tôi nãy giờ không thấy cô ấy, cô tìm thử bên ngoài xem.

Địch Lệ Nhiệt Ba giờ phút này toàn thân như nhũn ra, quản lý nàng bất ngờ bước vào chính là cọng cỏ cuối cùng làm ngã lạc đà, nàng vì kích thích mà lên đỉnh, nơi bí động nhanh chóng co rút phóng ra từng đợt cam tuyền ngọc lộ, vô lực ngã đầu về phía dương vật của Thẩm Ngôn, mở miệng thở dốc.

- À, vậy tôi đi ra ngoài tìm kiếm xem sao, với lại, Dương tỷ nhờ tôi lấy giùm tỷ cuốn lời thoại với mấy cái áo khoác.

- À nó trên bàn đây!

Thẩm Ngôn đưa tay cầm cuốn sách trước mặt đưa cho Mạnh Bình Bình, muốn nhanh đuổi con hàng đi, Mạnh Bình Bình đang lúc đi lại vươn tay ra lấy, thì Thẩm Ngôn xém không kiềm chế được làm rớt quyển sách.

- Anh không sao chứ?

- À tôi không sao! Tay run có lẽ do mất máu thiếu ngủ thôi!

Thẩm Ngôn nói rồi trừng mắt nhìn xuống Địch Lệ Nhiệt Ba đang giảo hoạt cắn nhẹ liếm liếm trên đầu khấc hắn, hắn thừa biết tiểu nữu này đang trêu chọc hắn.

Thừa lúc Mạnh Bình Bình quay người đi lấy mấy cái áo khoác bên cạnh, Thẩm Ngôn lùi ghế từ từ ra sau, Địch Lệ Nhiệt Ba đang tận tình liếm láp dương vật cho Thẩm Ngôn thuận thế cũng bò đi theo ra phía ngoài.

Hắn bất chợt rút đầu dương vật ra khỏi miệng nàng, giữa lúc Địch Lệ Nhiệt Ba chưa hiểu mô tê gì thì bỗng Thẩm Ngôn bế thốc nàng dậy ngồi vào lòng hắn, phía trước nàng hướng ra ngoài phô bày hai bầu vú săn chắc, núm vú rung rinh run lên nhẹ nhẹ, bên dưới bí động ma sát vào dương vật Thẩm Ngôn đã sớm làm ướt đẫm tiểu đệ của hắn.

- A! Không muốn…um..m

Địch Lệ Nhiệt Ba giờ khắc này trái tim muốn nhấc đến cổ họng, nàng cắn chặc răng, bộ ngực cùng bí động hoàn toàn phơi bày ra bên ngoài, chỉ cần Mạnh Bình Bình lắc mình quay lại sẽ thấy được tràng cảnh đầy dâm dục ấy.

Ngón tay Thẩm Ngôn vừa trêu đùa núm vú nàng, một tay còn lại vừa day nhẹ lên nhụy hoa nơi bí động, Nhiệt Ba cũng không chịu yếu thế, hai tay cũng nắm chặt dương vật Thẩm Ngôn vuốt càng ngày càng nhanh, tràng diện vô cùng kích thích làm nàng và hắn nhanh chóng lên đỉnh, dâm thủy pha lẫn tinh dịch bắn thẳng lên bàn, làm ướt cả quần Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn vẫn còn một bên vuốt ve u cốc của Nhiệt Ba, một bên vẫn nói với Mạnh Bình Bình:

- Cô lấy được áo khoác rồi thì mau chóng đưa cho Dương Mật đi! Cô ấy có lẽ đang chờ đấy!

- Vâng tôi biết rồi!

Mạnh Bình Bình cũng không quay đầu lại nhanh chóng chạy ra khỏi căn lều.

Địch Lệ Nhiệt Ba thấy quản lý mình đã đi xa, thở dài một hơi, quay lại cắn mạnh vào vai Thẩm ngôn một cái.

- Anh đó nha! Sao lại như thế chứ, lỡ người ta thấy thì làm sao bây giờ!

- Không sao, chẳng phải vẫn không phát hiện sao, hơn nữa em không cảm thấy thế này kích thích lắm à?

Vừa nói hắn vừa cho ngón tay vào u cốc của nàng chơi đùa.

- Um..không có lần sau nữa đâu, mau dọn dẹp, em còn phải hóa trang nữa…

Hai người nhanh chóng xử lý hiện trường, nhìn bản ca phổ để trên bàn ướt một góc bởi dâm thủy của Địch Lệ Nhiệt Ba, Thẩm Ngôn giơ giơ trước mặt nàng nói:

- Em nói cái tờ ca phổ này thấm đẫm dâm thủy của minh tinh Địch Lệ Nhiệt Ba, nếu bán ra sẽ được bao nhiêu tiền, giá trị liên thành a..

- A..a..a đưa cho em, mau đưa cho em..!!!

Một nam một nữ vui vẻ cười đùa đấm chìm trong tình thú riêng của mình, không biết phía bên ngoài có một người đang đứng mà mặt đỏ tai hồng, tim đập chân run.

- Đáng chết! Tại sao Thẩm tiên sinh và Nhiệt Ba lại…như thế trong lều chứ, cũng may là mình, nếu là người khác thì làm sau bây giờ!!!

Kỳ thực lúc nãy suốt quá trình hai người bọn họ hú hí trong lều nàng đều nghe nhất thanh nhị sở, nàng có phải điếc đâu? Chóp..chép…chụt…chụt..chụt…ưm…um..m từng âm thanh cùng mùi vị dâm đãng cứ xoay quanh trong đầu Mạnh Bình Bình, nàng chỉ hận không sớm chạy ra khỏi cái lều hương diểm đó càng xa càng tốt, kết thúc ca làm rồi nhanh chóng chạy về tìm bạn trai mình bù đắp a….

…………………….

Trong lều, sửa soạn xong hết thảy, Nhiệt Ba nghĩ nghĩ gì đó chợt quay qua hỏi Thẩm Ngôn:

- A, em biết có một nơi có nhạc khí, để xem, là đàn tranh, đúng rồi, là đàn tranh ấy, có được không?

- Được!

- Vậy anh chờ chút, để em đi lấy!

Địch Lệ Nhiệt Ba vui vẻ chạy ra ngoài, không lâu sau đã ôm theo một cây đàn tranh trở về.

- Đây là đạo cụ quay phim lúc sáng, đáng tiếc em không biết đánh, lúc quay phim chỉ giả vờ học theo động tác tay của nghệ nhân hướng dẫn mà thôi, khi nào làm hậu kỳ nhân viên kỹ thuật sẽ phối âm lại giúp em.

Địch Lệ Nhiệt Ba ăn ngay nói thật.

Thẩm Ngôn tiếp nhận đàn tranh, gảy vài tiếng để kiểm tra thử âm thanh, hắn nghiêng đầu lắng nghe một lát liền quyết định điều chỉnh dây đàn.

- Anh đang làm gì thế?

Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xổm ở bên người Thẩm Ngôn, đôi mắt to tròn tràn ngập sự tò mò.

- Điều chỉnh lại âm thanh, âm thanh ban nãy không phù hợp!

- Oa, mấy chuyện này anh cũng biết nữa hả?

- Ừm!

- Thật lợi hại, em rất bội phục những người biết chơi nhạc cụ. Khi còn bé, mẹ em cũng từng định cho em đi học đàn, nhưng lúc đó nhà không có điều kiện nên mẹ em chỉ cho lựa một thứ, hoặc vũ đạo hoặc là dương cầm, năm ấy em chọn vũ đạo, hiện tại đặc biệt hối hận, dù sao lăn lộn trong giới này mới thấy, biết chơi nhạc cụ sẽ ngầu hơn nhiều.

Địch Lệ Nhiệt Ba thủ thỉ thuật lại chuyện xưa.

Thẩm Ngôn lại gảy hai lần, cảm giác âm điệu đã điều chỉnh tốt bèn ngẩng đầu lên nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, đoạn nói:

- Hiện tại học cũng chưa muộn, em cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cũng đâu phải đã ngoài tám mươi.

Địch Lệ Nhiệt Ba ôm lấy gương mặt hình V-line của mình, nở nụ cười e thẹn,

- Vậy anh sẽ dạy em sao?

- Tất nhiên, anh mới dạy em ‘thổi tiêu’ rồi thì cái này cũng không thành vấn đề!

- Sắc lang!!!

Địch Lệ Nhiệt Ba e thẹn nhéo hông hắn một cái.

Thẩm Ngôn không để ý tới nàng, hắn vẫn tập trung cúi đầu chơi đàn tranh, thỉnh thoảng gảy một giai điệu ngẫu nhiên rồi dừng lại, cắm cúi ghi chép gì đó lên giấy rồi lại tiếp tục gảy.

Địch Lệ Nhiệt Ba ôm cánh tay nâng lấy đầu nhỏ hiếu kì nhìn xem hắn, phải nói giờ phút này Thẩm Ngôn có một laoị mị lực khiến cho Nhiệt Ba không rời mắt được.

Nàng len lén tiến đến gần Thẩm Ngôn, nhìn lướt qua đoạn phổ nhạc cùng ca từ trên giấy một lượt, "« Ái Cung Dưỡng »?

- Đây là tên bài hát mà anh định sáng tác cho phim của chúng em đấy à?

- Ừm!

…………………………….