Đêm nay, đoàn làm phim có cảnh quay đêm nên cả đoàn không trở về khách sạn nên tạm nghỉ ngơi tại lều.
Thẩm Ngôn cùng Thẩm Nhất tránh khỏi ánh mắt của mọi người, nhanh nhẹn lẫn vào bên trong, ném tên S1 đang hấp hối vào lều đựng đạo cụ, ra hiệu cho Thẩm Nhất ở bên ngoại cảnh giới, một mình hắn tiến vào trong lều tiến hành tra hỏi.
- Này, mày chưa chết đó chứ?
Thẩm Ngôn ngồi xuống vỗ vỗ vào mặt tên S1 đang nằm giả chết.
Tên đầu đinh biết mình bị phát hiện, cố gắng vận sức tấn công nhưng phát hiện hai tay hai chân đã bị Thẩm Ngôn trói chặt như đòn bánh tét.
Bộp! bộp!
Thẩm Ngôn bóp vào cổ tên đầu đinh, ra hiệu cho hắn đừng chống cự vô ích.
- Nói! Mày là ai? Từ đâu tới?
Tên đầu đinh cắn chặt hàm răng hận hận nhìn Thẩm Ngôn quay mặt đi, không nói lời nào.
- Haiz…mày không hiếu kỳ tao là ai sao? Tại sao lại tới xử bọn mày?
Trong mắt tên đầu đinh lóe lên một vệt dị sắc rồi cuối đầu không nói gì.
Rốp!
Thẩm Ngôn một chân hạ xuống giẫm nát năm ngón tay của hắn, một tay cầm một cây gậy bóng chày hắn vơ được gần đó tọng thẳng vào miệng gã làm hắn không thể nào la lên được.
- Tao thực ra rất hiếu kỳ cái hội [Ác nhân] của tụi bây, lúc đầu kỳ thực tao chỉ muốn đến quan sát tại sao hai người cường hóa tụi bây lại đến chỗ này, nhưng qua cuộc nói chuyện của tụi bây tao nghe được, tụi bây đến là vì tao đúng không?
Tên đầu đinh không thể nào tin được nhìn Thẩm Ngôn, miệng ú ớ.
- K..không thể nào? Mày là Thẩm Ngôn..tại sao…mày lại là người cường hóa..má nó, nhiệm vụ chỉ là độ khó 2 sao thôi mà..
- Tao không có thời gian tán gẫu với mày, nói mau [Ác nhân] người chủ đứng sau có phải là Thẩm Tứ trong miệng của tụi bây nói ra phải không! Làm sao để liên lạc với tổ chức tụi bây?
Thẩm Ngôn từ nãy vẫn luôn nghi vấn về tổ chức này, khi nghe đến cái tên Thẩm Tứ, hắn có cảm giác rất đặc biệt, muốn gấp biết được thủ lĩnh Thẩm Tứ trong miệng tụi này là người như thế nào.
Tên đầu đinh lộ ra một tia quyết tuyệt, cười điên cuồng, đồng bạn đã chết, mình nếu khai ra cũng chết không nghi ngờ, hắn hai mắt đỏ ngầu, từ đầu não hắn phát sáng ra quang hoa, mở miệng nói:
- @#$% mày!!!
Đinh! Có hệ thống muốn tự bạo! Chủ nhân mau tránh thoát!!
Iris cấp tốc cảnh báo, trái tim Thẩm Ngôn nhảy đến cổ họng, một cảm giác tử vong tràn ngập trong linh hồn hắn, chưa bao giờ hắn có cảm giác như thế này trước đây.
Từ sau lưng Thẩm Ngôn, một cánh tay hữu lực nhanh như chớp nắm lấy cổ áo hắn rồi ném mạnh ra ngoài.
Ầm!!!
- Cái gì thế??
- Nổ..nổ lều chứa đạo cụ rồi, mau gọi cứu hỏa!!
- Mọi người đừng tới gần, có thể do thuốc nổ phục vụ đoàn làm phim trong đoàn phát nổ đó!
- Sao có thể..
…..
- Má nó! Lần này quá sơ suất, không ngờ hệ thống còn có chiêu bài tự bạo, mình quá coi thường đám [Ác nhân] này rồi! Khụ..khụ.
Lúc nãy, trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Ngôn may mắn được Thẩm Nhất nắm cổ ném ra ngoài, hắn từ trong bụi cây chật vật bò ra, tâm niệm vừa động:
- Thẩm Nhất..Thẩm Nhất..nghe rõ trả lời!
- Dạ chủ nhân! Tôi không sao, S1 tự bạo chỉ làm tôi tổn thương bên ngoài thôi không có vấn đề gì lớn, hiện giờ tôi đang ẩn núp ở gần đây!
Thẩm Ngôn nghe thấy Thẩm Nhất nói thì thở phào, con bài này mình còn mới sử dụng có một lần đây, nếu lần này mà nghẻo thì có nước rách việc. Hắn cũng chẳng muốn lại triệu hồi ra undead rồi lại [Thanh tẩy] nữa, quá mất thời gian.
- Ngươi tạm thời tránh mặt đi, 2 giờ nữa quay trở lại lều của ta!
- Dạ!
…
Nhân lúc không có ai, Thẩm Ngôn lẻn trở về lều của mình, thay đi bộ dạng thất cái của mình, tắm rửa một cái thật sạch sẽ rồi đi ra ngoài. Hắn không muốn mọi người phát hiện sự việc này liên quan đến hắn, quá phiền phức.
- Oa! Chồng tớ đây rồi!!!
Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật ở phía ngoài đang xử lý sự vụ sau vụ nổ, chợt thấy bóng dáng Thẩm Ngôn thì Nhiệt Ba không kiềm lòng được mà nhào vào lòng hắn.
Được người yêu ôm ấp, Địch Lệ Nhiệt Ba giờ phút này tâm tình hoảng loạng thoáng chốc an tĩnh trở lại.
- Làm em sợ muốn chết, đột nhiên lại nổ lớn như thế, dọa chết người ta a…không biết có ai bị thương không nữa..
Ôm nhuyễn ngọc trong lòng, Thẩm Ngôn thầm ái náy sự việc hôm nay làm quá hố người, vuốt ve thân thể còn đang run rẩy vì kích động của Địch Lệ Nhiệt Ba, nói vài lời tâm tình xoa dịu nàng.
Nhìn sang Dương Mật đang đứng gần đó xử lý mọi việc, vẻ mặt phờ phạc, tóc tai tán loạn, trong ánh lửa phập phồng phản chiếu bóng nàng trên mặt đất trông thật cương nghị và quật cường, Thẩm Ngôn vô cùng đau lòng, kéo Địch Lệ Nhiệt Ba cùng đi về phía Dương Mật.
Hắn đến sau lưng nàng, cũng không nói lời nào vươn tay ra ôm Dương Mật vào lòng.
Bị tập kích bất ngờ, Dương Mật hốt hoảng muốn la lớn nhưng chợt cảm nhận được vòng tay hữu lực ấy, khí tức nam nhân phương cương quen thuộc ấy, nàng bất giác thân thể như nhũn ra, mọi gánh nặng cũng tiêu tán, đầu tựa vào vai Thâm Ngôn ngước nhìn lên gương mặt góc cạnh ấy, ánh mắt hiện lên vẻ nhu tình.
Ba người cứ thế ôm nhau không nói lời nào, không gian ánh lửa chập chùng từ vụ nổ giờ đây trong mắt ba người cũng phá lệ lãng mạn…
- Này tui nói ba người giờ phút này lửa cháy đến đít rồi còn đứng đó ôm nhau à, còn đang đóng phim hả, mong tránh ra cho chúng tôi chấp hành nhiệm vụ!!
Tên lính cứu hỏa đang làm nhiệm vụ thấy một màn cẩu lương nay có chút không nói nổi, nhanh chóng giải tán ba con hàng này.
- A..tôi xin lỗi, tôi xin lỗi anh!
Dương Mật vốn da mặt mỏng, rối rít cuối đầu xin lỗi viên cảnh sát cứu hỏa, đồng thời liếc sang Thẩm Ngôn, đỏ mặt bấu véo vào hông hắn.
- Đều tại anh hết đó, khi không tự nhiên ôm người ta như thế chứ!
- Anh xin lỗi, tại anh thấy hai em vất vả quá..nên muốn an ủi một chút, thôi hai em cứ vào nghỉ ngơi trước đi, chuyện ở đây anh xử lý cho!
Thẩm Ngôn nhanh chóng đánh trống lảng, ôn nhu kéo hai nàng vào lều tắm rửa nghỉ ngơi, hôn mỗi nàng một cái, dưới ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Dương Mật, Thẩm Ngôn cong đít chạy ra ngoài.
Ở phía trong, hai nữ nhanh chóng khóa kỹ vách lều rồi cởi sạch quần áo leo vào một thùng tắm lớn để ngâm mình, khói bụi nóng bức làm hai nữ bứt rứt không chịu được.
Hai thân hình yêu kiều không mảnh vải che thân đang thoải mái thư giãn trong bồn nước nóng. Dòng nước trong suốt thấy đáy, lăn tăn sóng gợn, mơ hồ có thế thấy thân hình trắng trẻo của hai nàng, bộ ngực nhún nhảy theo mặt nước, dưới bụng phẳng có dúm đen mông lung. Tất cả hợp thành bức tranh mỹ nhân ngư, làm cho bao người đàn ông phải thú tính dâng trào.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn đôi gò bông đảo to lớn phổng phao của Dương Mật, tuy là chốn khuê mật không biết nhìn bao nhiêu lần nhưng nàng vẫn không ngừng ái mộ, đặc biệt qua mấy lần ‘gần gũi’ với Thấm Ngôn. Nàng biết tên sắc lang này rất quyến luyến với những bộ ngực lớn, nàng nắm chặt tay, thầm quyết tâm lần sau phải cho hắn tận tình xoa nắn để gia tăng kích thước vòng ngực của mình mới được.
Lại chú ý thấy nét mặt cô bạn nối khố của mình giờ phút này đang thất thần, Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài, nhéo vào mông Dương Mật một cái làm nàng nhảy dựng.
- Tớ nói hai người nếu đã yêu nhau thì thổ lộ đi, hắn đã thể hiện rõ ràng thế rồi mà cậu cứ mập mờ suốt, không khéo một năm sau hắn ta bỏ cậu.
Địch Lệ Nhiệt Ba còn không nói vế sau: “Mà đi theo tớ, hí hí”
Dương Mật sầu não cuối đầu xoa bóp bộ ngực sung mãn của mình, đầu nhũ hoa trắng hồng dưới những giọt nước lung linh rung động cảm giác như có thể búng ra sữa, mắc cỡ nói:
- Tớ biết nhưng tớ không bỏ xuống được mặt mũi của mình, hắn phải tỏ tình trước mới phải chứ? Còn cậu thì sao, chẵng lẽ cầu và hắn thổ lộ rồi?
- Tất nhiên là rồi, hơn nữa chúng tớ còn…
Địch Lệ Nhiệt Ba đang lúc hào sảng khoe với khuê mật chiến tích của mình thì bất ngờ phát hiện mình nói lố, nhanh chóng đỏ mặt che miệng mình lại.
……………………………….