Trên quảng trường, hàng nghìn người đang ngay ngắn xếp hàng chờ đến lượt đăng ký vào guild.
Thẩm Ngôn và hai nữ giờ phút này đang chờ đợi trước khu đắng ký của guild Song Tử.
Không khí giữa ba người có chút quỷ dị, lúc này Kiều Hoàng Nhi có chút ái náy nhìn về phía Thẩm Ngôn, lí nhí xin lỗi.
- Xin lỗi anh, là tôi hơi nặng tay…tôi không ngờ anh lại không né chứ!
Thẩm Ngôn khoát khoát tay, cố nặn ra một nụ cười, trên mặt hắn giờ phút này in hằn lên năm ngón tay mảnh khảnh, sưng vù đỏ cả một bên mặt, rõ ràng bị Kiều Hoàng Nhi tán vêu mồm.
Lúc nãy hắn và Kiều Hoàng Nhi đùa giỡn với nhau, Thẩm Ngôn cười cười cho nàng đánh mình một một cái coi như xong chuyện, cho rằng nàng sẽ nhẹ tay. Không ngờ Kiều Hoàng Nhi đang lúc xúc động, lại còn tưởng hắn sẽ né nên vung hết lực tay.
Kết quả, Kiều Hoàng Nhi tán Thẩm Ngôn té lăn ra đất, xém xỉu. Nãy giờ hai nàng còn đi theo hắn xin lỗi rối rít đây.
- Ông ao..ông ao, ừng ể ý…ột ý à ết ồi!!
(Không sao…không sao, đừng để ý, một tý là hết rồi!)
Iris nằm trong ngực Thẩm Ngôn mà cười phun, lăn qua lộn lại. Kiều Phượng Nhi cũng dở khóc dở cười, thầm nghĩ tý nữa đưa tý thuốc chữa thương cho hắn mới được. Lại liếc sang Kiều Hoàng Nhi, nhéo vào hông nàng trêu ghẹo nói nhỏ:
- Em còn bạo lực thế sao này hắn không thèm đếm xỉa đến em đâu!
Kiều Hoàng Nhi đỏ mặt hai tay bưng lấy mặt mình, nũng nịu nói.
- Em mới không cần hắn quan tâm!!
- Vậy thì để hắn cho chị nhé?
Kiều Hoàng Nhi trợn mắt há mồm nhìn về phía chị mình, Kiều Phượng Nhi trách mình trong lúc xúc động lỡ lời nên cười làm hòa.
- Chị nói giỡn, xem em đó…chưa gì đã xù lông lên rồi, không ai giành của em đâu!
- Chị này….
Hai nữ ở phía sau oanh oanh yến yến. Ở phía trước, Thẩm Nhất kề vào tai Thẩm Ngôn kể về đám người mờ ám lúc nãy.
- Ngươi nói kình phong ấy là nhầm vào chúng ta?
- Đúng thưa chủ nhân, thực lực cao nhất trong đám là Nhất tinh đỉnh phong, không nguy hiểm quá lớn, nhưng thuộc hạ không biết chúng còn người ẩn nấp nào xung quanh không!
Thẩm Ngôn một bên xoa xoa mặt mình, một bên hiếu kỳ truyền âm nói với Thẩm Nhất, vì cái miệng hắn giờ đã sưng vù nên không tiện nói chuyện.
Hắn đang thắc mắc khi không tạo kình phong vào đám người mình làm gì, thấy nóng quá nên giúp thổi cho mát à? Chẳng lẽ tốc váy trợ giúp mình thấy được cái mông mê người của Kiều Hoàng Nhi??
Thẩm Ngôn cười cười lắc đầu, bỗng hắn sững người lại. Nhìn xuống tiểu la lỵ Iris, rồi thốt lên
- Ốc áy?
(Tốc váy?)
- Sao thế Thẩm Ngôn?
Hai chị em thấy hắn đứng lại nên lên phía trên hỏi. Thẩm Ngôn một bên lẩm bẩm
- À ốc áy ao! À uốn ìn ía ưới ao!
(Là tốc váy sao! Là muốn nhìn phía dưới sao!)
Kiều Hoàng Nhị thẹn thùng che xuống váy mình, hậm hực nhìn xem dấu bàn tay mình còn trên mặt hắn, bị tán một bên còn chưa đủ sao. Một bên Kiều Phượng Nhi cũng nghi hoặc, nhân cách người này có vấn đề à.
- Biến thái! Anh nhìn một lần còn không đủ à?
- Không…không phải..sự việc là thế này…
Thẩm Ngôn nhanh chóng truyền âm cho hai nàng, kể lại tường tận sự việc lúc nãy.
- Anh nói chúng ta bị người để ý rồi sao?
Hai nữ không ngờ sức hút của Iris lại lớn đến thế, Kiều Hoàng Nhi cũng nhìn hắn tỏ vẻ xin lỗi vì hiểu lầm.
Thẩm Ngôn gật đầu ý bảo không sao, ánh mắt nghiêm nghị.
- Đúng vậy, bọn chúng muốn kiểm tra Iris nên muốn nhìn xem màu váy của nàng trong lớp áo choàng, tôi nghĩ địch nhân sẽ hành động trong kỳ thi tuyển thành viên này, các cô cũng cần phải cẩn thận!
- Chúng ta mau chóng kết thúc đăng ký rồi tìm kiếm thành viên cuối cùng thôi!
20 phút sau, tổ đội Thẩm Ngôn đến bàn đăng ký của Guild Song Tử, vì guild này chỉ tuyển thành viên có tiềm năng cao, chú trọng về chất lượng, nên đám người biết thân biết phận không đến đăng ký nhiều.
Kết quả xếp hàng chừng vài trăm người là đến lượt bọn hắn.
Tên quản lý đăng ký đang hì hục đánh máy, cũng không có nhìn lên, hỏi:
- Họ tên?
- Ẩm ôn!
- ???
- Tuổi
- Ai ươi!
- ???
- Tôi đùa với anh à?
Tên quản lý khó chìu nhìn lên xem cái mặt biến dạng của Thẩm Ngôn thì xém chút cười phun, khó khăn lắm mới ém lại được.
- Thực xin lỗi, không có ý tứ, không có ý tứ…không biết ai có thể nói được tiếng người trong đây không?
Tên quản lý này nhìn thấy hai tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc đi sau Thẩm Ngôn, có chút căm tức nên chửi xéo hắn, đúng là hai bông hoa lài cắm bãi ứt trâu mà.
Thẩm Ngôn nghe thế mi mắt trực nhảy, định phát tác thì Kiều Phượng Nhi đã nhanh chóng kéo hắn lại, thay cả nhóm lên đăng ký cho xong.
Trước khi bị kéo đi Thẩm Ngôn nhìn tên quản lý nhép nhép miệng.
- Mày chờ đó!
Tên quản lý khinh bỉ, thực lực yếu nhất trong đám mà cứ thích sồn sồn.
- Bố đây chờ mày!!!
…..
Khu vực tổ đội, gần 6 giờ sáng, mọi người đã đăng xuất gần hết nên trong khu vực chỉ lác đác vài trăm người.
Ba người bước vào đây mà không có hi vọng gì, đang lúc định đăng xuất lần sau lại tìm thì bọn họ bất chợt nghe được âm thanh thảm thiết từ phía xa.
- Tôi cầu xin các anh hãy cho tôi gia nhập tổ đội, tôi thực sự rất có tiềm năng, là do hệ thống của tôi bị một lỗi nhỏ nên không kích phát được thôi…xin các anh!!
Một tên gầy nhom lúc này đang khóc la ôm chân một tráng hán cao to vạm vỡ, bên cạnh là một nam một nữ khác.
- Cút mẹ mày đi!! Trắc Thí Thạch mày thử bao nhiêu lần chỉ sáng có 3 vạch! Phế vật!
Tên tráng hán không hề nể tình đá văng tên thanh niên kia đi, phun một ngụm nước bọt rồi nhanh chóng ly khai, thật quá xui xẻo gặp được một con đỉa quân chân, nếu không phải trong thành chỉ sợ hắn đã làm thịt thằng này rồi.
Mọi người xung quanh đồng tình nhìn về phía gã thanh niên gầy nhom, ba ngày nay thanh niên này không ngừng tìm kiếm đồng đội cho mình nhưng luôn bị từ chối, thậm chí mắng chửi nhưng tên thanh niên này vẫn vô cùng quyết tâm không hề bỏ cuộc, chay mặt theo đuổi hết đám người này đến đám người khác.
Thẩm Ngôn đứng một bên lắc lắc đầu, thế giới mạnh được yếu thua là thế, chẳng ai nhân từ mà mang theo một kẻ yếu kém bên người cả.
Đang định xoay người đi thì Iris truyền âm cho Thẩm Ngôn.
- Chủ nhân, chủ nhân, tiềm lực người này rất cao đấy!!!
- Hả, ngươi thấy điều gì bất thường à?
- Đúng thưa chủ nhân, hệ thống tên thanh niên này bị một lỗi nhỏ, Iris có thể nhìn ra, chính lỗi này làm hệ thống hắn không thể hoạt động trơn tru, nên Trắc Thí Thạch mới đánh giá hắn thấp như thế.
Thẩm Ngôn bắt đầu toan tính, thì ra đây là một hòn ngọc chưa được mày giũa nha:
- Có cách nào sữa chữa lỗi này không?
- Đây là lỗi bẩm sinh của hệ thống, thông thường rất khó sửa chữa, nhưng với Iris thì khác, chỉ cần Iris có thể [Đồng hóa] hắn, làm cho Iris nắm giữ quyền admin của hệ thống hắn, Iris có thể sửa được lỗi mã code này dễ dàng.
- Khi giải quyết xong xuôi có thể giải trừ [Đồng hóa], trả lại quyền admin cho hắn là xong.
Thẩm Ngôn vô cùng bất ngờ nhìn Iris trong ngực mình.
- Ngươi còn có năng lực này?
- Đó là một năng lực phụ của [Đồng hóa], khi vào Tử Giới Vực, trải qua [Đồng hóa] Thẩm Nhất, Iris mới phát hiện ra.
Thẩm Ngôn trong lòng hết sức vui sướng, đây chẳng khác nào hắn là thần y trong nhóm người cường hóa a, hệ thống bị lỗi cần sửa rất nhiều, tiền kiếm bộn a.
- Ngươi có thể diệt virus của hệ thống không?
Thẩm Ngôn bắt đầu tham lam.
- Không thưa chủ nhân, chủ nhân hiện tại yếu như cọng bún vậy, có virus ăn luôn Iris bé bỏng dễ thương thí có, cái nịt cũng không còn đâu!
Trong lúc Thẩm Ngôn đang có chút tiếc nuối thì Kiều Phượng Nhi ngượng ngùng đến gần hắn.
- Lúc nãy Kiều Hoàng Nhi lỡ tay đánh anh, tôi sực nhớ có một ít thuốc trị liệu, có thể nhanh chóng chữa thương cho anh.
Kiều Phượng Nhi vừa nói vừa lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một lọ thuốc màu đỏ, đưa cho hắn.
[Thuốc chữa thương] phẩm chất Nhất giai.
Nhìn bình thuốc mà Thẩm Ngôn khóe mắt giật giật, chỉ sưng một chút thôi mà, hắn định không nhận nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của hai nàng cũng không tiện trả lại, mở nắp bình thuốc uống vào.
Vết thương của hắn lấy phương pháp giết gà dùng dao mổ trâu nhanh chóng chửa khỏi, trở lại khuôn mặt anh tuấn như xưa.
Kiều Hoàng Nhi thở phào, đang muốn cùng Thẩm Ngôn chia tay thì hắn chợt nói:
- Sao lại đi? Chúng ta chẳng phải chúng ta đang kiếm người gia nhập tổ đội sao?
Kiều Phượng Nhi nghe hắn nói thế ão não nói:
- Nhưng bây giờ đã gần sáng, lấy đâu ra người cho chúng ta mời nhóm đây?
- Là hắn!
Thẩm Ngôn chỉ vào tên thanh niên còn không chịu bỏ cuộc đang đi xin xỏ tổ đội kia.
Hai nàng hết sức kinh ngạc, tưởng mình nghe lầm, quả thực hai nàng lúc nãy có chú ý qua hắn, nhưng chỉ thương cảm chứ không đồng tình, quy luật tự nhiên là thế, kẻ yếu sẽ bị đào thải.
Hiểu được ý của hai nàng, Thẩm Ngôn giải thích mập mờ, chuyện hắn chữa trị được lỗi hệ thống càng ít người biết càng tốt, hiện giờ hắn quá yếu a.
- Tôi không phải thánh nhân, các cô đừng hiểu lầm, tôi phát hiện tên đó là một viên ngọc thô, nếu được mài giũa sẽ phát huy ra tiềm năng kinh người đấy.
Kiều Phượng Nhi nghĩ nghĩ một hồi cắn răng gật đầu, tuy việc tổ đội có ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của hai nàng nhưng Kiều Phượng Nhi có một lòng tin kỳ lạ với Thẩm Ngôn.
Giờ phút này, Tống Thanh Thư ngồi bệt trên đất, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn cũng biết tiềm năng bản thân là không thể nào tìm kiếm một tổ đội mạnh mẽ được, nhưng hắn vẫn luôn hi vọng, nhưng hi vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều, hắn ôm đầu gần như muốn bỏ cuộc.
Nhưng một thanh âm trong trẻo bỗng nhiên vang bên tai hắn:
- Xin lỗi, nếu anh muốn, anh có thể gia nhập vào tổ đội chúng tôi…
Hắn ngước mặt nhìn lại, khoảnh khắc này cả thế giới như dừng lại, một gương mặt khuynh quốc khuynh thành đang nhìn vào hắn, giọng nói của của nàng như thanh âm của tự nhiên, vang lên từ 9 tầng trời, gột rửa tâm hồn đang sụp đổ của hắn.
Hơn 10 năm lăn lộn trong Tử Giới Vực, với tư chất yếu kém của mình, đây là lần thứ 3 hắn thi tuyển vào 10 guild đầu nhưng lần nào cũng thất bại, những tưởng lần này cũng thế, thật không ngờ có một thiên thần rủ lòng thương xót hắn.
Hắn đã bị tiếng sét ái tình, hắn hiểu hắn đã yêu nữ nhân này, yêu từ cái nhìn đầu tiên…
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của tên thanh niên, Kiều Phượng Nhi thoáng nhíu mày, nàng không thích ánh nhìn của hắn chằm chằm vào mình, nhưng Thẩm Ngôn đã lên tiếng đảm bảo thì nàng cũng đánh liều thử xem.
- Khụ..khụ..xin lỗi anh, anh có muốn ta nhập tổ đội của chúng tôi không, chúng tôi đang cần một người hệ Sức mạnh.
Tống Thanh Thư nháy mắt hoàn hồn, hắn đứng thẳng người, ý chí quyết tâm bộc lộ trước đây chưa từng có, dáng đứng uy vũ như khổng tước xòe đuôi trước mặt Kiều Phượng Nhi.
- Gia nhập, gia nhập... tôi là người cường hóa hệ Sức mạnh, tôi rất có tiềm chất, chẳng qua chưa đào móc ra mà thôi, rất cảm ơn tiểu thư đã cho tôi cơ hội!
Tống Thanh Thư đưa tay ra chùi chùi vạt áo muốn bắt tay nàng, Kiều Phượng Nhi cũng không tỵ hiềm mà nhẹ nhàng bắt tay với hắn rồi nhanh chóng thu tay về.
Cảm nhận từng tấc da thịt trơn mượt trên bàn tay nàng mang lại, Tống Thanh Thư vui sướng không thôi, thầm nghĩ mình phải quyết tâm cống hiến hết sức lực cho nữ thần của mình.
Bốn người nhanh chóng làm quen, Thẩm Ngôn đối với Tống Thanh Thư đối xử cũng như bạn bè bình thường.
Ngược lại, Tống Thanh Thư lại có chút hiếu kỳ nhìn xem Thẩm, hắn tuy tư chất hiện tại kém cỏi, 10 năm qua chỉ mới Nhất tinh trung kỳ, nhưng Thẩm Ngôn chỉ là Nhất tinh sơ kỳ lại lên làm nhóm trưởng.
Chẳng qua chỉ là vào tồ đội trước mình mà thôi, hệ thống của Tống Thanh Thư đã nói qua cho hắn biết hệ thống bị một lỗi nhỏ, một khi sửa lỗi đó được thì sẽ kích phát ra tiềm năng kinh người. Tống Thanh Thư muốn nhanh chóng thể hiện mình trong mắt Kiều Phượng Nhi, để nàng biết ai mới xứng đáng làm nhóm trưởng.
Nghĩ là nghĩ thế thôi nhưng ngoài mặt hắn vẫn vui vẻ tự nhiên với Thẩm Ngôn.
Đáng tiếc Thẩm Ngôn không đọc được suy nghĩ của hắn, mà nếu biết được chắc hắn cũng cười rụng răng. Kiều Phượng Nhi cảm thương ngươi cái lông a! Không phải ta nói với nàng thì nàng còn lâu mới chú ý đến ngươi.
Chuyện tình chữa trị cho Tống Thanh Thư chỗ đông người không tiện nói chuyện, thời gian cũng không còn nhiều, đợi lần sau lại chữa trị cho hắn cũng không muộn.
Bốn người nhanh chóng trao đổi Wechat để thuận tiện nói chuyện ở thế giới bên ngoài.
Nhìn nét mặt không mấy hứng thú của Kiều Hoàng Nhi, Thẩm Ngôn cười cười, cô nàng này có nét giống như bảo bối Địch Lệ Nhiệt Ba của hắn, rất đáng yêu, hắn bất giác vươn tay xoa đầu Kiều Hoàng Nhi, cười nói:
- Không cần cụt hứng thế, tối mai sẽ gặp thôi mà.
- Phi! Có quỷ mới mong gặp ngươi!!
Kiều Hoàng Nhi mắc cỡ đỏ mặt trốn trong lòng Kiều Phượng Nhi, dưới con mắt không bỏ của hai nàng hắn đăng xuất ra ngoài.
- Tôi có thể mời hai cô đi tửu quán uống một chút không?
Nhìn Thẩm Ngôn rời đi, Tống Thanh Thư quay qua mời hai nữ.
- Xin lỗi, tôi và em gái còn có chút chuyện ở bên ngoài, tối chúng ta sẽ gặp lại.
Kiều Phượng Nhi nhã nhặn lịch sự từ chối, nàng nhìn ánh mắt quỷ dị của Tống Thanh Thư, nàng sao không biết hắn có ý với mình.
Suốt mấy năm này có vô số ong bướm bao quanh hai nàng, sớm đã quen thuộc, nàng từ chối tất cả, mối thù còn đó, tình yêu tất cả chỉ là thứ yếu.
Nhưng một thân ảnh chàng trai đỉnh thiên lập địa, khí tức cường hoành bất giác xẹt qua trong đầu nàng, nàng đỏ mặt lắc lắc đầu lẩm bẩm.
- Sao mình tự nhiên nhớ đến hắn chứ, mới tổ đội có một ngày làm quen thôi mà!
Không nghĩ nhiều nàng và Kiều Hoàng Nhi cũng đăng xuất ly khai, bỏ lại một mình Tống Thanh Thư tần ngần đứng đó.
Hắn nắm chặt nắm tay, ý chí chiến đấu chưa bao giờ sục sôi đến thế.
- Ta nhất định sẽ mạnh lên, ta sẽ chứng minh cho nàng thấy hôm nay lựa chọn ta là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời nàng!
Nói xong hắn cũng thoát ly nơi này.
Trong một gốc tối gần đó, tên pháp sư A Nhất nở ra nụ cười.
- Gia nhập guild Song Tử sao, lựa chọn không tệ, buổi tối mới tiền hành trắc thí…tốt! Có thời gian để làm một ít sắp xếp!
……………………………….