Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 61: Bốn điều kiện để hát tốt. (H-)



Dương Mật quả thật đã từng phát hành một single, đây không phải là nàng nói dối.

Còn nhớ thời điểm khi ấy là lúc Dương Mật vừa hỏa bạo nhờ một bộ phim cổ trang, người đại diện liền đề nghị, bảo rằng thanh âm của nàng rất dễ nghe, hi vọng nàng có thể phát hành một ca khúc solo để thăm dò phản ứng của khán giả xem có thể lấn sân sang mảng âm nhạc hay không.

Minh tinh ấy mà, là diễn viên thì sẽ muốn lấn sang con đường ca hát, là ca sĩ thì sẽ muốn tìm cơ hội đóng một vài bộ phim.

Loại sự tình lấn sân sang mảng không chuyên như này tại ngành giải trí là chuyện quá đỗi bình thường, nếu bạn có ưu thế thì tức khắc bạn sẽ có nhiều phương diện để phát triển và cơ hội thể hiện thực lực bản thân.

Dương Mật cũng cảm thấy lời của người đại diện nói rất có lý, vì vậy liền đặt hàng một nhạc sĩ nọ sáng tác ca khúc độc quyền cho mình, xong xuôi thì thu âm rồi lên kế hoạch tung ra thị trường.

Kết quả ư? Thôi bỏ qua không nhắc tới cũng được, ngay cả cái bọt nước cũng không lóe lên nổi nữa là.

Sau lần đó, Dương Mật cũng tự nhận thức được chính mình không có thiên phú gì trong lĩnh vực âm nhạc, cho nên quyết định không dại dột thử lại lần nào nữa, mà là chuyên tâm tập trung phát triển sự nghiệp diễn xuất của bản thân.

Bất quá đối với việc ca hát, nàng vẫn tương đối yêu thích, lúc nhàn rỗi vẫn thường đi đến KTV (tiệm karaoke), say sưa hát rồi ngóng chờ điểm số do máy đánh giá. Thế nên mới bảo, thật ra sâu trong nội tâm nàng vẫn có một giấc mộng có thể làm ca sĩ.

- Thôi thì hát luôn bài « Ái Cung Dưỡng » đi.

Dương Mật lộ ra nụ cười ngọt ngào, trong lòng thầm nghĩ, ca khúc solo năm nào nàng đã sớm quên sạch cả giai điệu lẫn lời, làm sao mà hát được?

Thẩm Ngôn thoải mái gật đầu, dù sao hát bài nào cũng thế, quan trọng là hắn cần nghe để chỉnh sửa lại vấn đề kỹ thuật thanh nhạc của nàng ta mà thôi.

“Nâng người trên đôi tay, thành kính thắp nén nhang

Cắt đứt một đoạn nến, thắp sáng vạn Kinh Luân

Không cầu mong rung động thấu tâm can, chỉ cầu xin một hồi ái tình

Yêu đến tận cùng đau thương, khóc đến tột cùng tuyệt vọng

Ta dùng trọn một đời một kiếp để sủng ái nâng niu người..."

Dương Mật cầm tờ giấy ghi chép ca từ lên, nghiêm túc hát.

Lần này Thẩm Ngôn không cắt ngang nữa, để yên cho Dương Mật hát xong cả bài.

- Thế nào?

Dương Mật chớp đôi mắt to, dè dặt hỏi.

Mặc dù có chút chột dạ, nhưng càng nhiều hơn vẫn là chờ mong, nàng cảm giác. . . ít nhất chính nàng tự đánh giá thấy mình hát không tệ.

- Em có biết để trở thành một ca sĩ giỏi thì cần điều kiện nào không?

Thẩm Ngôn không trực tiếp trả lời, mà là hỏi sang một vấn đề khác.

Dương Mật suy nghĩ hồi lâu mới đáp:

- Giọng hát?

- Ừm!

- Nghệ thuật hát?

- Em biết rõ cái gì là nghệ thuật hát sao?

- Cái này em biết, chính là âm vực và lực đạo khi hát, có đúng không?

Thẩm Ngôn giơ bốn ngón tay ra, chậm rãi trả lời Dương Mật:

- Muốn trở thành một ca sĩ giỏi, nhất định phải sở hữu được bốn điều kiện sau: giọng hát, khả năng cảm nhạc, kỹ xảo và tình cảm.

Vừa nói hắn vừa mỉm cười kéo tay Dương Mật xuống ngồi kế bên mình.

- Không phải lúc nãy kêu em đứng lên à!

Dương Mật lườm nguýt lấy Thẩm Ngôn.

- Lúc nãy chỉ là đùa giỡn, anh sao có thể để bảo bối đứng lâu cơ chứ!

- Hứ! Coi như anh có lương tâm.

Nghe đến mình là bảo bối của hắn, trong lòng Dương Mật như nếm mật một dạng. Ở một bên Thẩm Ngôn cười thầm không thôi, để xem tối hôm nay ta thuần hóa con ngựa hoang Dương Mật này thế nào a.

Mặt ngoài hắn vẫn tỏ ra nghiêm túc.

- Cái đầu tiên là giọng hát, giọng nói của mỗi người đều là trời sinh, cái này cơ bản không có biện pháp, có số ít người thiên phú dị bẩm, âm thanh phát ra cực kỳ êm tai, dễ nghe, cũng may em nằm trong nhóm người này. Em thè lưỡi ra nào!

Dương Mật có chút mộng bức, ngượng ngùng thè chiếc lưỡi đinh hương đỏ au ra ngoài.

Thẩm Ngôn sau khi đã vệ sinh đôi tay sạch sẽ, nhẹ nhàng dùng hai ngón tay vuốt lên chiếc lưỡi của nàng.

- Giọng hát quan trọng nhất là thanh quản, anh muốn xem xem thanh quản của em thế nào.

Nói đoạn hắn dùng đầu ngón tay nhẹ đẩy đầu lưỡi nàng, một ngón tay không ngừng đảo quanh khuôn miệng của Dương Mật, nàng vô thức dùng chiếc lưỡi liếm láp, quấn quanh ngón tay hắn, nước bọt thấm ướt cả ngón tay Thẩm Ngôn, theo ngón tay chảy xuống cả khóe miệng, hình ảnh vô cùng diễm lệ.

Dương Mật giờ khắc này xấu hổ lạ thường, nhắm chặt mắt lại, cầu khẩn cho hắn mau mau kiểm tra xong.

- Ừm dây thanh quản rất tốt, em hát nốt trầm rất tốt, có thể nốt cao còn hơi yếu hơi một tý, chút nữa anh sẽ chỉ dẫn em luôn một lượt.

Thẩm Ngôn rút ngón tay từ trong miệng nàng ra, cầm lấy khăn giấy lau xung quanh khóe miệng cho Dương Mật, nàng ánh mắt hàm xuân nhìn xem hắn cũng không dám nói lời nào.

- Tiếp đến là khả năng cảm nhạc, em hãy nhắm mắt tĩnh thần, thính giác ảnh hưởng rất lớn đến khả năng này, hãy thả lỏng cơ thể…hít thật sâu vào!

Thẩm Ngôn từ phía sau vươn hai tay xoa bóp bấm huyệt cho hai bên tai của Dương Mật làm nàng bất giác rên lên cực kỳ thoải mái, ngón tay Thẩm Ngôn lướt ngón tay đến đâu như có một nguồn điện đi theo đến đó, mang theo sự từ tính vô cùng dễ chịu.

Hắn đem gương mặt áp sát lấy lỗ tai nàng, thổi một luồng nhiệt khí vào đó, Dương Mật cơ thể bất giác rùng mình, cảm giác vô cùng lạ lùng, không thể diễn tả bằng lời được.

Thẩm Ngôn cười tà, vươn đầu lưỡi liếm quanh vành tay nàng rồi cắn nhẹ.

Ưm!..ưm..m

Dương Mật thân thể bắt đầu nóng lên, khóe miệng không chịu nổi phát ra miệng tiếng rên nhẹ, vô cùng tiêu hồn.

- Chết tiệt! Sau mình lại mẫn cảm như thế! Lão sư này có dạy đúng phương pháp không thế, sao mình càng ngày thân thể càng nóng thế này.

Dương Mật cắn răng thầm nghĩ, giữa lúc nàng đang định phát tác thì Thẩm Ngôn nhanh chóng buông nàng ra, đoạn nói:

- Anh đã giúp em đã thông các khiếu huyệt nơi thính giác rồi, nếu em thả lỏng tinh thần cảm thụ sẽ thấy khả năng cảm nhạc của mình mạnh hơn một bậc đấy!

Nàng nghe thế nháy mắt chợt tỉnh, chứ ý cảm thụ, cảm giác âm thanh trong phòng bất giác rõ ràng hơn, nàng có thể nghe âm thanh tiếng gió bên ngoài, tiếng nói chuyện trên hành lang.

Dương Mật nhìn về phía hắn một cách bất khả tư nghị, thật là hiệu quả vậy ư.

Nhìn gương mặt đáng yêu của Dương Mật, Thẩm Ngôn cuối đầu hôn xuống má nàng một cái rồi nói:

- Sau còn ngây người ra đó, đứng dậy anh dạy em về kỹ xảo nào!

- Chán ghét! Sau này không cho phép tùy tiện hôn người ta!

Nàng ngoan ngoãn đứng dậy theo lời hắn, Thẩm Ngôn đi đến sau lưng nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng kéo vào trong ngực trần của hắn, miệng thủ thỉ.

- Khi hát dáng người phải chuẩn, lưng phải thẳng!

Hắn đưa bàn tay ăn mặn xuống mông nàng nhẹ nhàng xoa nắn.

- Ưỡn mông của em lên khi hát nhé!

Một bàn tay thật không thể bao phủ hết cái mông sung mãn của Dương Mật được, Thẩm Ngôn thầm thõa mãn không thôi, so với thiếu nữ như Địch Lệ Nhiệt Ba, vòng ba của Dương Mật rõ ràng lớn hơn một vòng, kết hợp với vòng eo con kiến càng làm tăng nét quyến rũ trên người nàng.

- Thế này sao?

Dương Mật ngượng ngùng sửa lại tướng đứng của mình, trong lòng muốn gạt cái tay của Thẩm Ngôn đặt lên cái mông của mình ra nhưng không hiểu sao loại ấm nóng từ tay hắn truyền tới làm nàng có chút luyến tiếc, cuối cùng để yên mặc hắn muốn làm gì thì làm.

- Hóp bụng, ưỡn ngực, khi hát nhớ hít thật sâu, cho không khí xuống vùng đan điền, khi hát sẽ có lực hơn.

Vừa nói Thẩm Ngôn vừa dùng bàn tay biểu diễn, bàn tay phải từ cổ nàng vuốt ve, lướt qua cổ ngọc, tiến lên hai ngọn núi hùng vĩ, nhẹ nhàng nắn bóp, hai ngón tay tìm đến vị trí núm vú đã sớm cứng lên của nàng nhẹ nhàng vân vê.

Dù cách một lớp áo nhưng Dương Mật suốt 25 năm nay chưa từng gần gũi đàn ông sao có thể chịu được, nàng vô lực ngã trong ngực hắn, kẹp chặt lấy hai chân, nàng có thể cảm giác dưới quần lót của nàng đã sớm ướt một mảng lớn rồi.

Hơi thở như lan càng càng gấp gáp, Thẩm Ngôn đành phải rút cái tay từ mông nàng vươn lên ôm chặt lấy chiếc eo thon để nàng không quỵ xuống.

Mỗi người vợ của Thẩm Ngôn đều có một tính cách khác nhau, Thẩm Ngôn phải dùng những cách khác nhau để đánh sụp đi sự ngạo kiều vốn có của các nàng.

Nếu như Địch Lệ Nhiệt Ba là lửa nóng kích thích, tràn đầy khí tức của thanh xuân thì Dương Mật lại khác, nàng yêu thích lãng mãn, yêu thích sự nhè nhàng vuốt ve, yêu thích người đàn ông cường thế hơn nàng chứ không phải loại đàn ông luôn đi theo vung tiền nịnh nọt.

Giờ khắc này Thẩm Ngôn đã triệt để nắm giữ được Dương Mật rồi, hắn bế nàng nhẹ nhàng đặt lên giường, cũng không làm động tác gì quá mức nữa, mà là ánh mắt thâm tình nhìn là Dương Mật.

- Còn một nhân tố cuối cùng đó chính là nắm giữ tốt tình cảm của mình, tâm tính phải kiên định mới có thể thả hồn vào bài hát mà hát tốt được, anh muốn khảo nghiệm tâm cảnh của em…em có muốn khảo nghiệm không?

Dương Mật gật gật đầu lặng yên nằm trong lòng hắn, ngửi lấy khí tức người nam nhân của mình mà trong lòng an tường đến lạ.

Một tay đưa lên trước ngực của Dương Mật, ngay vị trí trái tim nàng. Hắn cười hỏi:

- Em sẵn sàng nhận khảo nghiệm vững chắc đạo tâm chưa?

Dương Mật kiên định gật đầu, ba bước trước đó nàng đã vượt qua, còn có cái gì có thể lung lạc tinh thần của nàng nữa chứ.

Trong sự chờ đợi, Thẩm Ngôn mang trong mắt vô tận yêu thương nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy hút hồn của Dương Mật, hôn lên trán nàng rồi nói nhỏ nhẹ:

.

.

.

- Anh yêu em!

……………………………