Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 83: Chơi bài giải trí.



Hôm nay cả đoàn làm phim được nghỉ một buổi sáng, buổi chiều phải tiếp tục bấm máy, đây là thời khắc quan trọng đối với Thẩm Ngôn vì chiều nay là có vai diễn của hắn.

Thẩm Ngôn muốn bước vào nghiệp diễn viên.

Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba thì vẫn lưu lại trong phòng Thẩm Ngôn. Cả tuần qua đều vậy, chỉ cần quay phim xong, trở lại khách sạn, phần lớn thời gian các nàng đều ở lại đây, chỉ tới lúc tắm rửa thay đồ hay đi ngủ thì mới lò dò trở về phòng của mình.

- Gió lớn ghê, ở trong phòng mà vẫn thấy mát lạnh nè!

Địch Lệ Nhiệt Ba cầm ba cây kem tới, tự mình ăn một cây, hai cây còn lại thì đưa cho Thẩm Ngôn và Dương Mật.

Dương Mật một bên liếm kem, nằm ngửa trên giường một bên lắc chân rung đùi cho giảm mỡ, vì chỉ mặc duy nhất một cái áo sơ mi rộng thùng thình nên hàng họ có bao nhiêu phô ra bấy nhiêu, nhưng dù sao đã quen thuộc cả rồi, khuê mật cùng chồng, có cái gì che với đậy nữa.

Nhìn hai mép thịt đỏ hồng bị đè ép giữa hai chân của Dương Mật mà lòng Thẩm Ngôn rạo rực không thôi, thật là một đám yêu tinh a, nếu không phải kiêng kị buổi chiều hai nàng còn đóng phim thì hắn đã sớm vác thương ra trận rồi.

Dương Mật vừa liếm kem bất chợt ngồi dậy, làm Thẩm Ngôn đang vừa uống trà vừa ngắm nghía con ‘sò lông’ nháy mắt mất hứng, nàng nói với hai người:

- Vẫn còn sớm lắm, chúng ta chơi cái gì đi.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhắc nhở:

- Cậu không lo luyện hát đi à?

Dương Mật khẽ hất cằm, dáng vẻ kiêu ngạo đáp:

- Thực lực đã đến tầm này, đâu cần phải luyện thêm, chờ đến thời điểm thu âm bài hát thì tìm cảm giác mà ghi là được rồi.

Lời nói này là Thẩm Ngôn vừa nói với Dương Mật, vốn ý của hắn là với thiên phú tư chất ít ỏi của em thì luyện đến loại trình độ này đã xem như khá lắm rồi, ngoại trừ tích lũy kinh nghiệm ra thì rất khó tăng lên được nữa.

Mà qua miệng Dương Mật liền thành bản lĩnh của mình đã đầy đủ, không cần phải tiếp tục tập luyện.

Những ngày qua liên tục bị Thẩm Ngôn lăn qua lộn lại chỉ trích, tâm lý và năng lực chịu đựng của Dương Mật đã thăng lên một tầng cao mới.

Ban đầu nàng còn thường xuyên tức giận, cảm thấy rất mất mát, thậm chí còn sinh ra hoài nghi về sự kém cỏi của bản thân.

Nhưng dần dần nàng cảm giác được, tự mình cũng không cần thiết phải xoắn xuýt làm gì, Thẩm Ngôn là biến thái, là tư chất bật hack trời sinh, người ta chính là thiên tài, mình đích thật không thể so được.

Nghĩ như thế, lòng tin trong nàng lập tức tăng lên không ít.

Không phải tỷ tỷ đây không cố gắng, mà thật sự là tên biến thái mang theo tool hack như Thẩm Ngôn thì chẳng ai đuổi theo kịp hắn cả.

- Chơi cái gì?

- Đánh bài đi!

- Để tớ đi lấy bộ bài tây trong phòng, bữa trợ lý tớ vừa mua.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhanh nhảu nhận việc định ra khỏi phòng thì bị Thẩm Ngôn nắm cổ kéo lại, hắn đen mặt nói:

- Cô để trần cái mông đi ra ngoài thế à?

Địch Lệ Nhiệt Ba thoáng đỏ mặt mân mê cái vạt áo sơ mi rộng thùng thình nhìn hắn tỏ vẻ xin lỗi.

Hắn vỗ bốp vào mông nàng một cái rồi nói:

- Hai em ở đây anh qua đó lấy bộ bài, sẵn lấy hai bộ đồ cho hai em thay!

5 phút sau Thẩm Ngôn về phòng mang theo bộ bày và hai bộ đồ mới, hai nữ đã sớm ngồi chờ sẵn trên giường, trung tâm hai người lót ra một tấm đệm để tạo thành mặt phẳng cho dễ chơi bài, xong xuôi liền kéo lấy Thẩm Ngôn cùng ngồi xuống.

Thẩm Ngôn ngã vật ra giường, gối đầu lên đùi Dương Mật, mặt úp vào ‘sông quê’ , nói vọng ra:

- Các em chơi đi, anh không chơi.

Từng hơi thở nóng ấm phả vào gò mu của Dương Mật, từng sợi lông đen nơi gò mu bóng 'phất phơ trong gió' làm nàng vô cùng nhột nhạt, vội vàng lấy vạt áo kéo xuống, nắm lấy lỗ tay hắn:

- Đừng khiến người ta mất hứng như thế chứ, đánh bài mà chỉ có hai người chơi thì chơi như thế nào được?

- Đúng đó, anh không chơi, chỉ có hai chúng em chơi thì mất cả vui.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng hùa vào.

Thẩm Ngôn xoay đầu lại, nói với hai cô gái:

- Anh mà chơi thì đoán chừng các em còn mất vui hơn.

Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu nhìn nhau.

- Ý anh là gì?

Thẩm Ngôn thản nhiên đáp:

- Các em chơi không lại anh, lần nào cũng sẽ thua, như vậy thì vui sao nổi?

- Má nó, lại lên mặt rồi.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhào tới kéo kéo hai má Thẩm Ngôn.

- Quá phách lối, tôi nói anh biết, đó là do anh mù thông tin, hai người bọn tôi được mệnh danh là nữ thần bài ở đoàn làm phim này đấy.

Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba cực kỳ không cam lòng, nấu cơm, ca hát,... cái gì bị đả kích thì còn chưa tính, ngay cả đánh bài vốn là sở trường của bọn họ mà tên này cũng dám phách lối như vậy?

Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự không hề khoác lác, danh hiệu nữ thần bài của hai nàng không phải chỉ là hư danh, mà xưa giờ khi đánh bài cùng người khác, các nàng đều là thắng nhiều thua ít.

Phong cách của bọn họ tương đối khác biệt, Dương Mật là trình độ chơi bài tốt, nàng vốn thông minh, phản ứng lại nhanh, quan trọng là trí nhớ rất tốt, luôn nhớ được hầu hết quân bài đã đi, mỗi lần đều có thể đánh ra lá bài thích hợp, hơn nữa còn có thể đại khái đoán được trong tay đối thủ còn lại lá bài nào, nhờ vậy mà tự nhiên là ăn tiền không ít của vô số người.

Mà Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ đơn thuần là vận khí cực kỳ may mắn, tay bốc lên thường xuyên đều là bài tốt, cứ việc trình độ chơi bài vô cùng tầm thường, nhưng do sở hữu toàn quân bài lớn và đẹp, muốn thua nhiều cũng là chuyện không tưởng.

- Nói khoác ai mà không biết, có giỏi thì phân cao thấp trên ván bài xem, đừng chỉ ở đó nói suông.

Dương Mật lắc lắc mấy lá bài trên tay, khích bác Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn vẫn lắc đầu, quay lại tiếp tục úp mặt vào ‘sông quê’, đẩy vạt áo nàng ra tiếp tục chơi đùa với mấy sợi lông đen của nàng.

Địch Lệ Nhiệt Ba khó chịu, của mình không thơm sao, sao cứ thích úp mặt vào ‘hàng’ của Dương Mật thế ? Nàng bắt đầu nhõng nhẽo với hắn:

- Tới chơi đi mà, nhanh lên nhanh lên ~ ~

Thẩm Ngôn thở dài nói:

- Các em thật sự chơi không lại anh đâu, anh khống chế không nổi, cuối cùng thắng quá thì bảo đảm sẽ khiến các em giận dỗi, không vui rồi quay lại trách ngược anh bắt nạt các em nữa.

- Má ơi, anh cũng quá khoa trương rồi đấy, lại còn cái gì mà nhịn không được? Em nói anh nghe, hôm nay anh nhất định phải chơi, anh cứ yên tâm, bất kể kết quả thắng thua như nào, bọn em khẳng định sẽ không trách anh.

Dương Mật lấy tay che đi mớ lông rậm rạp nơi gò mu đầy đặn của mình, trừng mắt nói.

- Không cho anh xem nữa, ngồi dậy chơi với tụi em!

Hai đại mỹ nữ cứng rắn lôi kéo Thẩm Ngô, ấn thân thể hắn ngồi xuống.

- Chơi đấu bài địa chủ đi, bọn em hay chơi cái này!

Dương Mật thành thục xào bài.

Thẩm Ngôn gật gật đầu.

Dương Mật lại nói:

- Chơi bài không chẳng có ý nghĩa gì, hay là chúng ta quy định người thua sẽ bị phạt đi, anh không có ý kiến gì chứ?

Thẩm Ngôn tiếp tục gật đầu.

...........................