Đối mặt với sự nghi ngờ của Dương Mật, Thẩm Ngôn vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
- Không nên ngậm máu phun người, các em đây là không chơi nổi nữa bèn bảo anh gian lận chứ gì, cứ lấy chứng cứ ra đi, anh đây hoàn toàn ngay thẳng, không thèm sợ mấy lời cáo buộc vớ vẩn của các em đâu.
Thẩm Ngôn vươn tay day day lấy nhụy hoa nơi hắc động của Dương Mật làm nàng giật mình buông hai chân đang kẹp cổ hắn ra, nàng quên còn chưa mặc quần đâu, khi không cho Thẩm bạo quân ‘ăn sò lông’ ngập mồm rồi.
Thẩm Ngôn một bên vẫn miệng nói chắc như đinh đóng cột, nhưng trên thực tế, hắn đang có chút chột dạ, bởi vì hắn quả thật đã chơi ăn gian.
Bất quá cái này cũng không thể trách hắn, đấy đơn thuần chỉ là vì hắn tuân theo cảm xúc trong lòng, thân là một ma thuật sư cấp tông sư, chơi bài với hắn mà nói chính là bản năng, không quan trọng độ khó cùng kỹ xảo.
Ma thuật là cái gì?
Ma thuật chính là đại diện cho sự lừa gạt.
Ma thuật sư hay còn gọi là ảo thuật gì chính là những người thông qua tốc độ tay, kỹ xảo, đạo cụ, ánh sáng cùng với một chút hoàn cảnh nhân tố khác nhau mà tạo thành thị giác lừa gạt người xem.
Là ma thuật sư cấp tông sư, tốc độ cùng sự linh hoạt của Thẩm Ngôn đã đến cực hạn, không cần bất kỳ đạo cụ gì phức tạp, chỉ cần mấy lá bài tây trước mặt, hắn đã dư sức tráo bài trong lúc chơi cùng hai cô gái.
Quá trình cũng tương đối đơn giản, chính là thời điểm khi mỗi người lấy bài, hắn bèn nhanh tay lần tìm ra lá cần lấy rồi nhét lại quân không cần vào trong bộ bài gốc.
Quá trình này đối với người bình thường tương đối khó khăn, muốn không bị phát hiện cơ bản là chuyện không có khả năng, nhưng đối với Thẩm Ngôn cũng chỉ đơn giản là việc động ngón tay một chút mà thôi, tốc độ hắn nhanh như thế, hai cô gái lại chưa từng chú tâm quan sát Thẩm Ngôn khi lấy bài, dĩ nhiên sẽ khó mà phát hiện nổi.
- Anh chắc chắn đã gian lận, có phải anh giấu bài rồi hay không?
Dương Mật vẫn tin tưởng vững chắc suy đoán của mình, tuy nàng không có chứng cứ, nhưng việc một người có thể thắng liền mười lăm ván, nếu bảo không khuất tất gì thì chỉ có quỷ mới tin.
Dương Mật chồm người về phía trước, cả người gần như chen vào trong ngực Thẩm Ngôn, mặc kệ hai trái bưởi 5 roi bâu đầy rùa đè ép lấy ngực hán, bắt đầu bận rộn nhấc tay áo, ống quần hắn lên xem thử rốt cuộc có phải hắn đã thật sự giấu bài hay không.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi cạnh thấy vậy, trề môi khinh bỉ, cái này. . . là đang tìm bài sao? Xin lỗi cái này là đang mỡ dâng miệng mèo, cô nàng Dương Mật này đang nũng nịu trong lồng ngực Thẩm Ngôn, còn dám tranh thủ trước nàng.
- Bài tây là do các em mua, anh đào đâu ra bài có sẵn mà giấu, nếu thật giấu thì nãy giờ làm gì đủ 54 lá mà chơi?
Thẩm Ngôn bắt lấy cánh tay Dương Mật, xoay nàng lại ôm vào lòng tiếp tục giải thích.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn đến đây, trong lòng đột nhiên có chút không vui, bắt đầu ghen tuông, chứng kiến cảnh tượng trước mắt khiến nàng thật sự không thoải mái, buông miệng hỏi:
- Nè, hai người còn chơi hay không đây?
Dương Mật bí mật quay đầu lại nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba chớp chớp mắt trêu tức. Hai nàng trong lòng đều biết chơi bài là phụ, tranh thủ tình cảm mới là chính, chị đây bây giờ lại chiếm thượng phong nha.
- Không chơi nữa!
Thẩm Ngôn mỉm cười nhìn xem bình dấm chua Nhiệt Ba này, kéo hai nàng vào lòng, nằm vật ra giường. Hắn hôn lên trán mỗi người một cái:
- Đều là chị em cả! Ghen tuông cái gì! Cùng lắm thì anh khai bao hai em một lượt, thế là công bằng.
Hai nữ xấu hổ nhéo vào hông hắn:
- Tiên nghi còn khoe mẽ, em mới không chơi tay ba ngay lần đầu tiên của mình, anh liệu mà chọn ‘khai bao’ với ai trước đi!
Dương Mật chu chu môi hồng nói, ngoáy mông ngồi dậy, ưu nhã mặc đồ vào rồi trở về phòng mình.
- Nhiệt Ba mau về thay đồ, trưa rồi!
- Tớ biết rồi!
Địch Lệ Nhiệt Ba nói vọng ra, rồi quay lại nhìn Thẩm Ngôn liếm vào vành tai hắn khẽ nói:
- Mặc kệ ai làm bà cả cũng được! Nhưng em nhất định phải được anh ‘khai bao’ đầu tiên!
Nói xong nàng cũng mặc đồ vào, manh manh nhìn hắn mỉm cười rồi trở về phòng.
Thẩm Ngôn thở dài, một đám yêu tinh a.
Trong phòng Dương Mật, nàng vừa khe khẽ ngân nga một đoạn « Ái Cung Dưỡng » vừa tiến vào phòng vệ sinh, có thể thấy được tâm tình không tệ. Nàng phải nhanh chóng tẩy rửa đám rùa này đi.
Bất chợt nhìn thấy hai con rùa ‘đầu đỏ’ hi hi ha ha bâu trên núm vú của nàng.
Dương Mật bật cười khúc khích.
- Thôi được, ưu đãi cho hai mi đậu trên đó một ngày vậy!
Mà bên này Địch Lệ Nhiệt Ba. . . Nàng cúi đầu đứng dưới vòi sen, dòng nước ấm áp chảy xuôi dọc theo bờ vai cong cong cùng đường xương quai xanh mảnh dẻ, gợi cảm, trên mặt biểu lộ cảm xúc mất mát rõ rệt.
Nàng không phải là người hay để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, đặc biệt là chuyện của người khác, thậm chí tính cách của cô nàng Tân Cương này còn có chút tùy tiện.
Nhưng đấy chỉ là tính cách mà thôi, cũng không đại biểu nàng thật cái gì cũng không để ý.
Nàng có thể cảm nhận được, nàng có thể cảm nhận được Thẩm Ngôn muốn cho Dương Mật làm bà cả trong nhà, ngoài miệng tuy nói mình không quan tâm.
Nhưng ai lại không muốn làm lão đại trong nhà, nhận được tình yêu nhiều hơn cơ chứ, Địch Lệ Nhiệt Ba lắc lắc đầu. (Địch Lệ Nhiệt Ba thực sự không biết đa phần làm bà bé mới tranh thủ tình cảm được nhiều hơn)
Nàng cũng không rõ biến hóa của bản thân như vậy là có ý nghĩa gì? Là nàng trở nên ích kỷ sao? Không…là vì nàng quá yêu một người, không muốn người khác giành lấy người yêu của mình.
Nhưng số mệnh chú định Thẩm Ngôn sẽ không chỉ có một mình nàng, nàng cần phải học cách san sẻ, cách nhẫn nhịn. Đàn ông ai cũng muốn có người phụ nữ thức thời và hiểu chuyện, không ai muốn nơi hậu phương của mình chi chiến, khói lửa ngập trời cả.
- Ai nha, phiền quá à!
Địch Lệ Nhiệt Ba dùng sức vuốt vuốt tóc. Bất quá nhìn thấy bốn, năm còn rùa moe moe bò ngang dọc trên gò mu của mình thì bật cười.
- Thôi được ta độ lượng cho tụi mi bâu lên đó một ngày đó a…
…
Dương Mật tắm rửa xong, lập tức liền đi qua phòng đối diện tìm Thẩm Ngôn, trong tay còn cầm theo một tờ giấy, đây là nhân vật mà đoàn làm phim đã an bài cho Thẩm Ngôn, mới rồi do Lưu Hiểu Kiều đưa tới cho nàng.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngược lại không đi, nàng cũng cần đọc kịch bản của mình, chiều nay nàng có lời thoại khá là nhiều.
Cầm tờ lời thoại lên đọc được 5 phút.
- Mình đã làm việc được 5 phút rồi a…giờ thì nghỉ ngơi thôi!
Địch Lệ Nhiệt Ba ăn chút trái cây, chơi game trên di động hồi lâu, sau đó lại lướt mạng đọc tin tức và xem clip giải trí một lúc, tiếp tục đọc lời thoại được 5 phút.
Nàng nhàm chán liền phát một tấm ảnh selfie, cho fan hâm mộ của nàng một ít phúc lợi, lại đọc kịch bản 5 phút.
Lại nằm vật ra giường ngâm nga một điệu nhạc mà nàng ưa thích.
(tác: hồi xưa ta đi học y chang luôn a)
Nhưng. . . mười mấy phút sau, nàng liền không chịu nổi nữa.
Trong lòng thực sự khó mà bình tĩnh, nàng cứ cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống, đăng nhập vào weibo rồi, tay cũng đã lướt lên lướt xuống, thế nhưng ánh mắt hoàn toàn vô định, chẳng có chữ nghĩa nào lọt vào đầu.
Bởi vì suy nghĩ của nàng hiện giờ không đặt ở đây, trong đầu luôn luôn không tự chủ được nghĩ đến Thẩm Ngôn, nghĩ xem giờ phút này anh ta đang làm gì, có phải Dương Mật tắm xong lại qua bên đó rồi hay không...
Nghĩ đến việc hai người đơn độc cùng một chỗ, trong đầu Nhiệt Ba lại hiện lên suy nghĩ, liệu hai người bọn họ có lại diễn ra tình huống nam nam nữ nữ ôm nhau thân mật như mới vừa nãy không...
Nàng sợ Dương Mật bị ăn trước mình a. Nàng muốn mình trao thân cho Thẩm Ngôn trước tiên, đây là giới hạn cuối cùng của nàng.
Tư tưởng của con người là một thứ gì đó rất khó nắm bắt, lại càng không dễ để khống chế. Nếu dễ dàng ngăn chặn hoặc điều khiển suy nghĩ của chính mình thì hoặc người đó là cao tăng hoặc là Thánh nhân cao cao tại thượng rồi.
Mà Địch Lệ Nhiệt Ba hiển nhiên không phải là cao tăng, lại càng không phải là Thánh nhân, cho nên nàng khống chế không nổi suy nghĩ của mình cũng như sự lo lắng đang dâng lên thành từng cơn.
Lại xoắn xuýt thêm một lúc nữa, cuối cùng nàng quyết định mặc kệ. Nhiệt Ba gấp gáp đứng dậy xuống giường, mang dép lê vào rồi nhanh chóng chạy qua phòng Thẩm Ngôn.
...
Thẩm Ngôn đang ngồi trên ghế mềm hướng về phía cửa sổ, cúi đầu nhìn kịch bản và phần thiết lập nhân vật mà tổ biên kịch vừa dựng xong sáng nay.
Dương Mật ngồi trên tay vịn của cái ghế, nửa người dựa vào vai Thẩm Ngôn, cũng cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay hắn.
Địch Lệ Nhiệt Ba vừa vào phòng liền nhìn thấy một màn này, không tự chủ được nhếch môi lên, sau đó ào ào chạy tới ngồi ở một bên còn lại của thanh vịn bên cạnh hắn, nửa người đồng dạng dựa vào vai trái Thẩm Ngôn.
Phải thừa nhận Địch Lệ Nhiệt Ba nhõng nhẽo vẫn thật là dễ thương.
- Xem cái gì đấy chồng ~ ?
Thẩm Ngôn cảm thụ được bộ phận mềm mại dựa vào hai bên vai mình khiêu khích, tay cầm tờ giấy chợt run lên, thầm nghĩ:
- Cô nàng Nhiệt Ba này quả là rất dính người nha, bất quá ta thích!
Hắn khẽ hắng giọng một cái, cố gắng trấn tĩnh đáp:
- Là bảng thiết lập nhân vật mới của anh.
…..