An Ca Ký Vi Từ

Chương 104



“Thầy Trần hôm nay bận không, có cần Tiểu Thạc làm trợ thủ không?”

“Thầy Mã, khoa cấp cứu có gọi Ngoại thần kinh hỗ trợ không? Thật không có?”

“Vương tỷ, đã qua giờ ăn tối, có cần em ra thực đơn mới không?”

Cho dù đã qua giờ tan sở khá lâu, trong thang máy nội bộ vẫn gặp mặt không ít đồng nghiệp. Có thể thật sự có chút mệt mỏi, còn có ánh mắt lạnh lùng của thầy liếc qua, Kiều Thạc cuối cùng thu hồi hoạt động xã giao, cúi đầu giả vờ nhìn chằm chằm điện thoại, yên lặng xúc động đây là phát minh khoa học kỹ thuật vĩ đại nhất.

Quý Hàng biết rõ Kiều Thạc da mặt dày nổi danh khắp khoa nhưng đến những khoa khác cũng vẫn hoạt ngôn như vậy. Không biết có phải bị dáng vẻ nhu thuận, cung kính của Tiểu Viễn mỗi khi nhận phạt chiều hư, nghe Kiều Thạc tả xung hữu đột phát động cứu viện, lửa giận phần nào đã bình ổn nay liền bùng cháy lập tức muốn vọt ra ngoài.

Còn cách phòng làm việc của anh không đến mười mét, Kiều Thạc đã nhanh chân chạy lên trước mở sẵn cửa, cúi người chờ anh bước vào liền đóng cửa khóa chốt. Quý Hàng còn chưa ngồi xuống ghế, ly thủy tinh trên bàn đã bị người cầm đi.

“Bộp!” – Một tiếng vang làm người hoảng hốt ngừng bước, quay đầu lại à hình ảnh thầy cầm thước gỗ gõ mạnh xuống bàn.

“Thầy…”- Kiều Thạc không khỏi liếc mắt nhìn xem cạnh bàn có bị sứt mẻ miếng nào không, ánh mắt lạnh băng sâu thẩm của thầy trong nháy mắt làm cho mọi sự chiêu trò trong cậu đều tan biến mất.

Quý Hàng nhìn chằm chằm, một lời cũng không nói, thước một lần nữa gõ mạnh xuống chứng tỏ không còn sự kiên nhẫn.

Kiều Thạc theo bản năng lui về sau một bước, khóe miệng co quắp:

“Thầy, em biết lỗi rồi… em ngày mai còn phải làm phụ tá hai ca cho  Tiêu lão đại, bệnh án của bệnh nhân mới nhập viện ngày hôm nay còn chưa viết xong…”

Nét mặt không có bất kỳ sự thay đổi nào, thước trong tay cũng bất động, chẳng qua là khí thế lạnh lùng tỏ ra càng mạnh, ánh mắt sắc bén như tia X chiếu thẳng vào.

“Vậy, nếu không… “- rõ ràng cả người lạnh phát run, Kiều Thạc vẫn giơ tay quẹt mồ hôi nói:

“…. thầy… đánh nhẹ một chút,… bớt giận có được không?”

Kiều Thạc cúi đầu, khí thế của thầy bức cậu phải cúi người xuống mặt bàn nhưng không có mấy cam lòng. Cậu còn chưa chống thẳng tay, bày đúng tư thế, thước đã đánh mạnh mấy cái liên tiếp vào mông, cảm giác đau đớn kéo trở về phần nào trí nhớ quen thuộc nhưng không mấy tốt đẹp. Đau đớn hoàn toàn là thật, trong nháy mắt bao trùm tất cả mọi uất ức.

“Bốp! Bốp! Bốp!”- Liên tiếp mấy thước.

“Aa…”- Đau đớn quá mức, không biết bởi vì quá lâu không bị đánh, hay hôm nay thầy thật sự tức giận, cậu nhịn không được phải lên tiếng:

“Thầy, nhẹ một chút, đau quá…”

Cánh tay bên cầm thước nổi đầy gân xanh, ánh mắt sắc lạnh nhìn thân người uốn éo của Kiều Thạc, thước đánh xuống cũng tạo nếp gấp trên quần. Quý Hàng nói ra câu đầu tiên:

“Nằm sấp xuống!”

Ánh mắt của thầy rất dọa người, Kiều Thạc cắn răng, nuốt xuống mọi uất ức, đưa tay sờ thử mông đã nổi lằn, cuối cùng không chống đỡ nổi mà ngoan ngoãn nằm xuống.

“Bốp!”- Một thước đánh mạnh, Kiều Thạc lảo đảo, phần eo đập mạnh vào cạnh bàn.

Kiều Thạc thật hoảng sợ, trong lòng suy tính thầy hôm nay tức giận không nhẹ, chẳng lẽ đều vì chuyện bài tập sao?

Không cởi quần cũng cảm nhận được mông đã sưng lên, đã đến hai mươi thước thầy hình như vẫn chưa có ý tạm dừng.

Đau đớn không đùa được, Kiều Thạc khó lòng nhịn được nữa, hơi ngước mắt thử dò xét:

“Thầy, em biết lỗi rồi, không nên lười biếng không giao bài tập… Ngày mai thật sự có ca phẫu thuật…”

Thước giơ cao giữa không trung, Quý Hàng nhìn thật lâu rồi bỗng nhiên bước đến bàn, mở ngăn kéo, lấy ra cuộn chỉ phẫu thuật số 7.

“Tay.”

Thanh âm tuyệt vọng của Kiều Thạc theo kẽ răng thoát ra, cậu gần như không thể tin người đang đứng trước mắt, dù rất ít khi nở nụ cười nhưng cũng rất ít có nét mặt nghiêm khắc lạnh lùng đến vậy.

“Thầy…”

“Đưa ra!”

Sợi chỉ được quấn ba vòng trói hai tay vào nhau, Quý Hàng dùng ngón tay thử độ siết rồi kéo đầu dây cố định vào tay nắm ngăn kéo. Hai cánh tay vì thế bị kéo thẳng trên mặt bàn, mông theo đó nhếch lên cao. Kiều Thạc bị một loạt động tác làm hoảng sợ đến nói không thành lời, kinh ngạc khi nhìn thấy tờ đơn xin mượn tạm của bệnh viên Tần Hải dưới thân mình, ánh mắt tê dại.

Thầy cầm thước một lần nữa đứng ở phía sau.

“Bốp!Bốp!Bốp!”

Tiếng thước gỗ quét gió đập vào da thịt chèn ép buồng tim đến nghẹt thở. Một câu giáo huấn cũng không có, phía sau thì nóng rát như bị lột một lớp da, đau đớn như thấm sâu vào tận xương cốt, thân người run rẩy kịch liệt.

——————–