Buổi sáng ngày xuất viện, An Ký Viễn đã có thể khoe tài đi “tự nhiên”, mặc dù động tác, dáng vẻ vẫn chưa phù hợp lắm với tuổi tác nhưng ít nhất không còn đến mức vừa ngồi xuống mặt ghế cứng đã nhíu chặt mày, bị ông chú ở phía đối diện cười trêu là yếu ớt.
Hành lý đã chất lên xe, Quý Hàng trở về Khoa Ngoại, dáng người lảo đảo, lắc lư cũng không chịu vịn tường đã ra khỏi cửa phòng bệnh. Mấy ngày qua mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, hôm nay mặc lại quần áo thường ngày mới phát hiện cả người sau bao giày vò trong một tháng qua thật sự đã ốm đi một vòng.
Trên chóp mũi phủ một lớp mồ hôi mỏng, khung cảnh huyên náo trong hành lang vẫn không ngăn được bước chân chậm chạp, đơn độc nhưng rất kiên định. Nếu không phải Quý Hàng mở miệng gọi, An Ký Viễn không hề biết, phía sau lưng đang có một ánh mắt đang chăm chú quan sát cậu.
“Tiểu Viễn!”
Người không nhịn được quay đầu lại.
“Dây giày tuột rồi.”
Ánh mắt theo hướng ngón tay anh nhìn xuống chân, An Ký Viễn có chút lúng túng giật nhẹ khóe miệng giống như đứa trẻ bị bắt quả tang lén ăn socola mà chưa kịp chùi mép. Muốn làm ra động tác lại đần độn do dự, dựa vào cơn đau trong mấy ngày qua làm cậu theo phản xạ tự nhiên né tránh động tác khom người xuống.
Trong mấy giây do dự ấy, một thân ảnh xuất hiện ngay bên cạnh, rất tự nhiên ngồi xổm người xuống, não bộ An Ký Viễn chưa kịp xử lý thông tin, thân thể đã nhanh chóng làm ra phản ứng hoảng sợ nhảy lùi về sau một bước.
Chịu đựng đau đớn do vết thương bị tác động, đối với động tác đưa tay muốn giúp cậu buộc dây giày của anh làm cậu càng hoảng hốt nói:
“Anh… không… Quý Phó khoa… để em tự làm được rồi.”
Hai tay Quý Hàng giơ ra giữa không trung dừng lại, ngẩng đầu nhìn bộ dạng ngượng ngùng của em trai, lấy cảm nhận của người nhà bệnh nhân vui vẻ khi người thân được xuất viện, Quý Hàng hiếm thấy không trưng ra bộ mặt nghiêm khắc mà mỉm cười chuyển sang nghịch đầu gối của mình.
Dù trên mặt là nụ cười rất hiền hòa, trong ánh mắt vẫn tràn đầy khí thế, An Ký Viễn theo bản năng chống tay đỡ tường, nhỏ giọng nói:
“Anh, để Tiểu Viễn tự mình làm được không?”
Tự mình làm so với nói không hề dễ dàng, chỉ hơi khom người đã chạm đến vết thương trên bụng nhói đau. Nhưng hành động theo bản năng của anh ngồi xuống muốn buộc dây giày cho cậu ngay giữa hành lang đông đúc đã đủ cho cậu len lén mỉm cười vui sướng thật lâu.
Quý Hàng không thích đưa đẩy, vỗ nhẹ nếp nhăn trên quần, đứng lên đi vào phòng bệnh bên cạnh lấy ra một cái ghế, dịu giọng nói:
“Ngồi xuống, từ từ buộc.”
Nhìn chằm chằm cái ghế không đủ chiều rộng cũng không đủ mềm mại, bàn tay len lén đưa ra sau sờ thử cái mông còn đầy vết sưng lồi lõm. An Ký Viễn nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn nét mặt bình thản của anh cuối cùng vẫn cúi người chậm rãi ngồi xuống.
Dây giày thể thao không quá dài, cho dù tuột ra cũng không kéo dài trên mặt đất, chỉ hơi rủ xuống, không ảnh hưởng đến đi bộ cũng chẳng thế nào bị vấp mà té ngã. Nhưng cậu biết anh sẽ tuyệt đối không cho phép cậu để như vậy mà bước xuống bậc thang. Anh sẵn sàng vì cậu hao tốn khí lực đi mượn ghế, không ngại ngay tại khoa bệnh ngồi xuống buộc dây giày cho cậu, tất cả đều vì thói quen chỉnh chu, ngăn nắp cơ bản mà anh nghiêm khắc yêu cầu cậu phải luôn tuân thủ. Trong rất nhiều chuyện, anh cho đến bây giờ đều dùng quy tắc của An Gia dạy dỗ cậu.
Chậm rãi khom người, đem đùi phải nâng lên, cơ bụng theo đó căng ra, cơn nhói đau từ vết thương kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ.
“Aaa…”
Tiếng rên khẽ phát ra trong nháy mắt bị hai hàm răng cắn chặt ngăn lại. Hai tay vừa chạm vào dây giày liền nhanh như chớp múa may, lấy tốc độ cao nhất khi buộc nút thắt ngoại khoa hoàn thành rồi nhanh chóng đặt chân xuống, thở phào một hơi.
Giống như lần đầu tiên tự mình làm thành công một ca chọc dịch tủy não vui sướng ngẩng đầu nhìn anh chờ khen ngợi.
“Buộc dây giày cũng giở trò.”- Đại khái là bị hành động kia làm buồn cười, Quý Hàng theo thói quen không hề phòng bị nói ra lời trong lòng.
“Vẫn giống hệt như lúc nhỏ.”
An Ký Viễn mím môi nói: “Còn không phải vì bị anh đánh sợ.”