Năm mười bốn tuổi, Quý Hàng được đón về nhà cậu, một cái chính là mười bốn năm. Sau đó, Nhan Đình An và Quý Hàng vì yêu cầu công việc dọn đến gần bệnh viện, chỉ còn Trần Tích vẫn ở lại cho đến hai năm trước.
Thân thể Trần Tích bẩm sinh không tốt lắm, tuổi tác lớn dần không còn tâm sức đảm nhận những ca phẫu thuật dài hơi nữa nên càng chú tâm vào nghiên cứu. Công việc trong khoa dần buông tay, chỉ vùi đầu vào nghiên cứu đến bất kể ngày đêm.
Rất nhiều lần, điện thoại di động để đến hết pin không liên lạc được, Trần Tích một khi làm việc liền đóng kín cửa phòng, cách biệt với điện thoại bàn ở ngoài phòng khách. Vì thế, Nhan Đình An dù công việc bận rộn thế nào đều phải ghé nhà xem thử mới yên tâm. Cho dù không phát sinh chuyện ngày đó, Nhan Đình An vẫn luôn theo quy luật một tuần hai lần ghé nhà mang thức ăn nấu sẵn chia theo từng ngày để vào tủ lạnh, mở cửa sổ cho thông thoáng, quét dọn một vòng nhà cửa. Dù vậy, sắc mặt của Trần Tích cũng không tốt hơn được mấy phần.
Khu nhà cũ khá chật hẹp, xe xếp kín lối đi. Hành lang nhỏ mang theo cảm giác ngột ngạt, An Ký Viễn theo sát anh hai leo lên tầng lầu thứ tư mà vẫn chưa dừng lại, không nhịn được lên tiếng hỏi:
“Anh đến lấy cái gì?”
Khu nhà cũ không có thang máy, nếu muốn lấy vật lớn cồng kềnh gì đó thì cần phải suy nghĩ nha.
Sự lo lắng của cậu rất nhanh bị tiêu trừ, Quý Hàng vẫn giữ bước chân vững vàng, giọng điệu thản nhiên như đó là một vật dụng rất đỗi bình thường.
“Roi mây.”
Bước chân đột ngột dừng lại, An Ký Viễn dùng ba giây trấn tỉnh, loại bỏ đi khả năng bị đánh rồi nhìn bóng lưng kiên định phía trước, bỗng nhiên có chút thất thần. Cho đến khi Quý Hàng ý thức bước chân phía sau đột nhiên biến mất, quay đầu nhìn, An Ký Viễn mới hoảng hốt thu hồi ánh mắt, vội đuổi theo.
Đẩy ra cánh cửa sắt cũ kỹ, đập vào mắt là phông màn quen thuộc, ngón tay Quý Hàng vì dùng quá lực hơi trắng bệch. Anh dời đi ánh mắt, nhanh chân bước vào trong.
Bước chân ung dung không nhìn ra bất kỳ khác thường nào nhưng lồng ngực lại dâng lên một cảm giác nặng nề khó tả.
An Ký Viễn đi theo sau lưng anh, nhìn anh bước vào phòng ngủ nhưng bước chân cậu chỉ dừng lại ở phòng khách, đảo mắt nhìn một vòng.
Phong cảnh trước mắt giống như trong phim ảnh, tất cả những vật dụng đều được phủ lên tấm vải trắng, qua đường nét vẫn nhận ra được hình dáng của ghế sô pha, bàn trà, bàn ăn,… Bóng đèn trên trần nhà chớp mấy cái mới miễn cưỡng chiếu sáng, không khí thoáng mùi bụi bặm, không chút sinh khí.
Nhưng cẩn thận quan sát vẫn nhận ra dấu tích được quét dọn gần đây, sàn nhà sáng rõ vân gỗ, cửa sổ thủy tinh được lau sáng loáng, trên sân thượng phơi đầy giẻ lau được giặt sạch, không cần nghĩ cũng biết là ai đã đến.
Mở cửa sổ thông khí, phía nam là cây ngân hạnh lớn, mùa này trên cành đã trơ trụi lá.
Cơn gió nhẹ luồn qua khe cửa làm những tấm vải trắng che phủ có chút phiêu động, kệ sách phía sau trưng bày đầy sách, tài liệu y học, một khung ảnh nhỏ hấp dẫn ánh mắt của An Ký Viễn. Đó là bức ảnh chụp chung của Trần Tích và Trần Miên.
Rất nhiều người đều nói, ánh mắt của cậu giống hệt mẹ nhưng An Ký Viễn nào có cơ hội nhìn tường tận. Nét mặt của Trần Miên thật ôn hòa, nét cười dịu dàng, mái tóc dài buông lơi, váy hoa dài thanh lịch, khí chất đại gia khuê tú vẫn toát ra dù chỉ là một bức ảnh chụp.
Ngón tay run rẩy giơ lên, còn chưa kịp chạm đến bức ảnh thì anh đã từ trong phòng bước ra, An Ký Viễn theo bản năng rụt tay về, ánh mắt như vị khách đến nhà lần đầu tiên, tò mò quan sát xung quanh. Ánh mắt của cậu lập tức bị một món đồ khác hấp dẫn.
Trong tay Quý Hàng xuất hiện thêm một hộp gỗ dài, nhìn lướt qua vẫn cảm nhận được sức nặng. Anh vén lên tấm vải trắng phủ bàn ăn, đặt hộp gỗ lên bàn, An Ký Viễn lúc này mới thấy rõ phía trên hộp gỗ có khắc bốn chữ triện màu vàng “đại y tinh thành”.
“Anh…”- An Ký Viễn do dự khẽ gọi.
Ban đêm gió lạnh quét qua mùi gỗ cũ kỹ, Quý Hàng nhíu mi hỏi, hiển nhiên không có chú ý đến giọng điệu có chút khác thường của em trai.
“Ừ…?”
Bụi bặm lắng đọng bị cơn gió khuấy động lan tỏa trong không khí, lỗ mũi An Ký Viễn giống như hít phải bông vải, nhất thời khụt khịt, muốn nói nhưng vẫn chưa lựa chọn được ngôn từ thích hợp.
Ánh mắt do dự hướng theo sự di chuyển tới lui của anh, trên bàn xuất hiện thêm một chén nước nhỏ và một hộp bông gòn.
Quý Hàng ngồi xuống ghế, tiếp đó dùng bông gòn thấm nước lau đi bụi bám trên bốn chữ vàng kia.
Ánh mắt chăm chú, động tác cẩn thận như đang lau chùi một cổ vật trân quý, An Ký Viễn nhìn chăm chú thật lâu mới lấy đủ dũng khí hỏi:
“Cậu… đối với anh có tốt hay không?”
Đại khái chưa kịp chuẩn bị, động tác của Quý Hàng rõ ràng dừng lại trong giây lát rồi theo bản năng nhanh chóng khôi phục.
Ánh mắt không rõ ưu tư, có chút mơ màng, anh không đối mặt với em trai chỉ nói:
“Cậu đã cứu mạng của anh.”
Kéo chiếc ghế phía đối diện, An Ký Viễn ngồi xuống, trầm mặc không nói lời nào.
Cậu hiển nhiên đối với kiểu hỏi một đường trả lời một nẻo của anh thật không hài lòng nhưng cũng hiểu mình không nên tùy tiện thăm dò, bởi vì đó là phần ký ức hết sức nhạy cảm và phức tạp, chỉ việc dụng tâm bày tỏ, cố sức ức chế mọi ưu tư bộc phát đã đủ làm lòng người nhói đau.
Phảng phất cảm nhận được sự mất mát, Quý Hàng có chút buồn cười, ngước mắt hỏi:
“Làm sao đột nhiên hỏi cái này?”
“Bởi vì…”
An Ký Viễn đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng lên nói rất thẳng thừng.
“Anh đi rồi, em rất khó chịu, nếu như anh sống không tốt, Tiểu Viễn đại khái… sẽ không thích ông ta.”