Có đôi khi, hiện thực so với tiểu thuyết càng thêm hoang đường.
Một bộ tiểu thuyết hoàn chỉnh, tất cả mâu thuẫn xung đột, đều sẽ để trống một cơ hội tạo ra phương án giải quyết, có vài chuyện xảy ra đều là sự tính toán trước đầy ăn khớp của tác giả. Nhưng có thể hiện thực thường sẽ không may mắn như vậy, chuyện xảy ra chưa chắc chắn được hồi kết, có những chuyện ở thời điểm không ngờ tới lại phát sinh, so với thực tại hoàn toàn không hề ăn khớp chút nào.
Cửa phòng phẫu thuật bên trái mở ra, bởi vì bầu không khí có chút khẩn trương, nguyên bản cần phải được sự chào đón long trọng như Cố Bình Sinh và Trần Vi lúc này đều không có được sự đãi ngộ tương xứng. Kỳ thực, phòng phẫu thuật của Quý Hàng vốn thường rất nghiêm túc, đến người hài hước như Hạ Đông cũng có cảm giác đứng bên cạnh Quý Hàng làm trợ thủ cũng rất dư thừa. Dù sao đây đều là dựa vào năng lực, kỹ thuật lập nên thương hiệu, năng lực phối hợp cũng rất mạnh, Quý Hàng tuy không nhiều lời nhưng vẫn mang theo mấy phần lễ độ.
“Thế nào?”- Cố Bình Sinh nhìn vào màn hình ba chiều, giọng có chút trầm trọng.
Quý Hàng đứng vị trí mổ chính, cầm dao điện trong tay, thanh âm trầm tĩnh nói:
“Lượng xuất huyết không quá lớn, bất quá khối u cứng bám sâu vào thành xương, phải mở rộng thêm xương sọ, dự đoán phải kéo dài thêm vài tiếng.”
Cố Bình Sinh gật đầu, không hỏi thêm nữa, ông hoàn toàn không nghi ngờ về năng lực chuyên môn của Quý Hàng, đối với chuyện Cù Lâm dựa vào thế lực tìm đến Bệnh Viện B, chỉ đích danh Quý Hàng cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Ông biết rõ, chỉ nói riêng về kỹ năng lâm sàng, toàn thành phố này nói riêng cũng không có mấy ai sánh được với sự trầm tĩnh, quyết đoán của Quý Hàng.
Ông đã rất lâu không trực tiếp nhìn Quý Hàng phẫu thuật, ngược lại hình thành thói quen khi bản thân vào ca phẫu thuật, gặp phải tình huống khó giải quyết sẽ bắt điện thoại gọi tên “tiểu tử thúi” này đến giúp mình trấn thủ. Có vài người sẽ thích đem chút chuyện nhỏ này rêu rao khắp nơi, chứng tỏ bản thân năng lực hơn người nhưng Quý Hàng xưa nay đều không nói lời nào, quan hệ thầy trò nguyên bản chính là hỗ trợ, nâng đỡ lẫn nhau, cộng sinh mà trưởng thành.
Cố Bình Sinh yên lặng nhìn màn hình, trong lòng thán phục thủ pháp của Quý Hàng so với trước kia thuần thục, tinh tế hơn rất nhiều, mặc dù hệ thống dây thần kinh dày đặc, kỹ thuật tách bóc vô cùng tinh chuẩn, lã lướt nhưng không hề vội vã.
Đứa nhỏ này cũng xem như từ trong tay ông mà dần trưởng thành đến ngày hôm nay, cho dù tính khí hơi ương ngạnh nhưng xét về nhân phẩm cùng kỹ năng là người đủ để Cố Bình Sinh không có chút do dự nào giao phó cả tính mạng của bản thân và người nhà. Nghĩ đến đây lại chưa phát giác ra bản thân đã vì cơn giận bộc phát trong phòng làm việc mà có chút hối hận. Ông không phải kẻ ngốc, làm sao nhìn không ra Quý Hàng đối với An Ký Viễn có bao nhiêu phần coi trọng, có điều tên ngốc này ngốc nhất chính là cái miệng của bản thân, những học sinh khác có biểu hiện tốt còn nghe được một hai câu tán thưởng, đến An Ký Viễn làm tốt, bất quá sẽ không thêm một dòng nào trong bản kế hoạch huấn luyện dày đặc chữ kia.
“Phim chụp CT trước phẫu thuật nhìn qua tình hình tương đối nguy cấp”- Cố Bình Sinh thu liễm lại tâm tình, đứng bên cảnh Chủ nhiệm Sở Y tế Trần Vi tuần tự giảng giải:
“Xuất huyết làm tăng áp lực trong não, chèn ép dây thần kinh thị giác làm con ngươi mất đi phản xạ, GCS rơi xuống điểm 8. May mà lúc đó, Quý Hàng đến kịp làm dẫn lưu giải phóng áp lực trong não.”
Nhưng Trần Vi không phải là bác sĩ ngoại khoa thần kinh đi ra, ông ấy sẽ không có khả năng hiểu được trong vòng ba phút hoàn thành kỹ thuật dẫn lưu giảm áp, trong khoảng nửa tiếng từ khi nhận điện thoại đã tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u là cần có bao nhiêu năng lực quyết đoán, gần như là bá đạo để đưa ra quyết định nhanh chóng nhất. Tinh thần dám đảm đương trách nhiệm, năng lực làm thủ lĩnh thật sự là bẩm sinh, Quý Hàng từ trước đến nay đều là người vô cùng ưu tú, tương lai tiến đến vị trí lãnh đạo là không hề xa xỉ.
Dường như cảm thấy không khí phòng phẫu thuật chưa đủ trầm trọng, Trần nay vi bỗng nhiên đặt câu hỏi:
“Làm sao đột nhiên bị xuất huyết, không phải là bướu lành, phát triển chậm chạp sao?”
Sắc mặt Cố Bình Sinh hơi trầm xuống, ông cũng không thể đưa ra một đáp án chính xác, cho dù là đồng nghiệp của chính mình.
“Nhìn trước mắt không có nguyên nhân đặc biệt, chỉ là trong phòng bệnh nhân phát hiện rất nhiều vỏ chai rượu, cũng không biết có thói quen uống rượu hằng ngày hay không?”
Cố Bình Sinh nhìn Trần Vi hơi nhíu mày, lập tức nói bổ sung:
“Khi khai thác lịch sử bệnh án, bác sĩ quản giường cũng không có ghi chép về tình trạng uống rượu, cũng không biết làm sao mang vào.”
Trần Vi quay đầu hỏi: “Bác sĩ quản giường tên là gì?”
Cố Bình Sinh sửng sốt một chút, vẫn đáp lời: “Kiều Thạc.”
“Cậu ta đang ở đâu?”
—————————–
Chương 15.4.2
Kiều Thạc vội vàng trở về bệnh viện đã gần mười giờ, ca phẫu thuật còn chưa kết thúc.
Đến Khi Quý Hàng vừa bước ra liền nói:
“Quá muộn còn quay về, cực khổ rồi.”
Khí tức quen thuộc ở sát bên cạnh, Kiều Thạc đột nhiên có chút ngẩn ngơ, điện thoại có trên hai mươi cuộc gọi từ bệnh viện nhưng không có cuộc gọi nào của thầy, cậu cảm thấy rất hổ thẹn không dám đối mặt với thầy. Đứng trước mặt thầy cũng chỉ dám thì thào gọi một tiếng “thầy”, muốn nói câu xin lỗi nhưng trong phòng giải phẫu thực sự còn quá nhiều người, cậu cắn chặt môi, cái gì đều không nói ra được.
Quý Hàng chỉ hỏi: “Bà ngoại khỏe chứ?”
Kiều Thạc ừ khẽ một tiếng: “Vẫn khỏe, về nhà đã ngủ rồi.”
“Không sao là tốt.”- Quý Hàng dời ánh mắt khỏi màn kính liếc qua Kiều Thạc nói.
“Thầy gọi em vào để phẫu thuật chứ không phải để suy nghĩ lung tung, chuyên tâm.”
Ca phẫu thuật kết thúc vô cùng thuận lợi, đem ra làm hình mẫu dạy học đều có chút gọi là xa xỉ.
“Bệnh nhân nữ 27 tuổi, không có tiền sử bệnh tật, ngày 1 tháng 4 đến kiểm tra sức khoẻ phát hiện có khối u trong não mà nhập viện theo dõi, GCS 15, không có triệu chứng rõ ràng. Hôm nay 17 tháng 4 đột nhiên đau đầu dữ dội, nôn mửa, chỉ số GCS rơi đến 8, phim chụp CT cho thấy khối u xuất huyết, đã làm cấp cứu dẫn lưu khẩn cấp, áp lực nội sọ ban đầu là 150mmH 2O, sau dẫn lưu lập tức tiến hành phẫu thuật cắt bỏ hoàn toàn khối u,…”
Quý Hàng đứng bên giường, tự mình bàn giao với bác sĩ phụ trách ICU, mỗi một lời dặn bệnh án đều giải thích rõ ràng từng chi tiết, ánh mắt chăm chú hướng về màn hình theo dõi chỉ số, chờ bác sĩ quản giường điều chỉnh đến chỉ số an toàn nhất. Kỳ thực, chuyển giao tại ICU đã là thói quen của Quý Hàng, mỗi lần người bệnh của mình chuyển xuống ICU, Quý Hàng đều câu thông rõ ràng, thậm chí thỉnh thoảng chỉ gặp một bác sĩ nội trú quản giường, Quý Hàng đều tích cực phối hợp, chưa bao giờ giở ra phong thái của một Phó khoa.
Mọi người đều không hiểu tính chất đặc thù của Dư Điềm Điềm bởi vì rõ ràng mọi người bệnh đến trong tay Quý Hàng đều là như vậy cho đến khi.
“Đàm Bân đâu? “- Đó là tên của Trưởng khoa Khoa Chăm sóc đặc biệt.
“Trưởng khoa Đàm?”- Một cậu bác sĩ ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hơi chần chừ trả lời.
“Giờ này hẳn là đang ở nhà ngủ ạ.”
Trần Vi nhíu mày nói: “Gọi điện thoại cho ông ta đến đây.”
—————————
Chỉ số sinh tồn của Dư Điềm Điềm cơ bản ổn định, trên đầu quấn lớp băng trắng dày, vẫn còn hỗ trợ thở oxy bên ngoài. Nhìn cô gái hôm qua còn phàn nàn với cậu về gối nằm bệnh viện quá cứng, hôm nay lại nằm yên tĩnh trên giường thật đáng sợ.
Quý Hàng giao phó xong mọi chuyện, mới đi đến góc phòng, vỗ nhẹ vào người Kiều Thạc làm cậu dời ánh mắt khỏi màn hình theo dõi, phất tay ra hiệu cùng mình đi ra ngoài.
Thầy trò hai người đi cách xa nhau vài mét, Kiều Thạc vẫn cúi gằm mặt, thỉnh thoảng gặp vài đồng nghiệp, Quý Hàng đều dừng lại chào hỏi, còn Kiều Thạc lúc này thật giống như bị băng keo dán chặt miệng không thể thốt ra một lời nào. Quý Hàng cũng không nói gì, đi thẳng về hướng phòng làm việc của mình.
Không biết vì sao, Kiều Thạc biết rõ thầy căn bản không hề giận mình nhưng có thể bóng lưng thẳng tắp cao ngất kia khiến cậu luôn không tự chủ sinh ra một sự kính trọng, khí chất uy nghiêm, lạnh lùng làm cậu ngay cả ngẩng đầu nhìn một cái cũng không có dũng khí.
Trong đầu cậu lúc này chỉ văng vẳng một câu nói:
“Kiều Thạc, cậu còn có lương tâm hay không?”
——————————
Bệnh nhân của cậu xảy ra vấn đề, thầy luôn luôn không hề do dự là người đứng mũi chịu sào. Bất luận là sáng sớm hay giữa đêm khuya, không quá mấy giây thầy đều tiếp điện thoại, bao nhiêu trận oanh liệt cứu vớt, cậu dưới sự che chở và cổ vũ của thầy mà dần trưởng thành; từ cố gắng trấn định chậm rãi tiến đến mười phần tự tin, quá trình này không thể thiếu thước và roi mây nhưng có một điều luôn hiện hữu rõ ràng là bất luận xảy ra chuyện gì sẽ luôn có một người đứng ở phía sau sẵn sàng tiếp ứng, giúp cậu thêm vững tâm hơn.
Nhưng thời điểm thầy cần mình, cậu lại đang ở nơi đâu? Cậu và bà ngoại bất đắc dĩ tạo thành một màn ngăn cách khó lòng lý giải, nhưng nói đến cùng có điều gì đủ sức thuyết phục để cậu có thể yên tâm, thoải mái hưởng thụ lòng tốt của thầy đối với mình?
Kiều Thạc bỗng nhiên cảm thấy hai bắp cái đùi trở nên vô lực, không còn nghe theo chính mình điều khiển, không hề để tâm người bên ngoài nhìn thế nào về bộ dạng của mình lúc này, cậu ôm đầu ngồi xổm xuống mặt sàn.
Quý Hàng chợt dừng bước, quay đầu liếc nhìn rồi xoay người đi vào phòng làm việc.
Mũi nghèn nghẹn có chút hít thở không thông, hốc mắt dâng lên chút nước, trong đầu Kiều Thạc rất loạn, cậu tưởng rằng thầy không còn muốn để ý đến mình nữa nhưng một lúc sau cửa phòng một lần nữa mở ra, thầy ném áo khoác vào người Kiều Thạc, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ:
“Nóng lạnh cũng không cảm nhận được sao? Mặc vào.”
Kiều Thạc ôm chiếc áo khoác quen thuộc có chút phát ngốc, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn lên thầy đang khoác áo blouse trắng còn bản thân cậu vẫn đang mặc đồng phục phẫu thuật cộc tay, cánh tay để lộ bên ngoài bị hơi lạnh làm đông cứng có chút ửng đỏ. Cậu ngồi chồm hổm dưới sàn nên để khoác áo vào cũng có chút không được tự nhiên, phần nón của áo khoác bị đè vào trong, Quý Hàng hơi nhíu mày, giơ tay xoa đầu Kiều Thạc một cái, cúi người đem nón áo khoác kéo ra ngoài.