An Ca Ký Vi Từ

Chương 169



Y tá trực ICU vừa thay xong túi nước muối liền như chú chim nhỏ run rẩy bay khỏi tầm mắt hai vị Trưởng, phó khoa đang giương cung bạt kiếm nảy lửa.

"Cậu có biết đây là bản báo cáo bệnh tình nguy kịch lần thứ 4 rồi hay không?”

Bệnh án được trải dài từ bàn máy làm việc đến chân giường bệnh. Đàm Bân giữa đêm bị điện thoại của Trần Vi đánh thức kéo đến bệnh viện vẫn còn nghẹn một bụng khí.

Đầu tiêu của phiền phức Quý Hàng lại chờ đến khi hoàn tất kiểm tra phòng mới chạy đến mà vẫn một bộ dáng anh hùng bất khuất cãi nhau với ông.

Tính cách tu dưỡng tốt đến mấy cũng khó tránh khỏi nâng cao giọng.

"Không chụp cộng hưởng từ làm sao biết chắc được khối u có được cắt sạch sẽ hay không? Xuất huyết mổ cấp cứu, cậu không lo lắng nhưng tôi lo lắng.”

Quý Hàng khom lưng quan sát màu sắc của dẫn lưu dịch não, đem kiêu ngạo đều viết ở sau gáy.

“Tôi là người làm phẫu thuật, đương nhiên biết cắt không có cắt sạch sẽ.”

“Hừ! Thằng nhóc con! Cậu lấy đâu ra cái tự tin đó? Chẳng lẽ ánh mắt của cậu còn chuẩn sát hơn cả sóng điện từ?”

"Đàm Trưởng khoa nhìn thử xem…"- Bị mắng cả đêm, Quý Hàng đã mất không ít tính khí, tiện tay đem thiết bị dẫn lưu dịch não điều chỉnh ở độ cao thích hợp, chỉ vào màn hình hiển thị các chỉ số nói:

"Đầu giường nâng lên ba mươi độ, thuốc an thần, thuốc giãn cơ, thuốc giảm đau đều không thể thiếu một thứ mới có thể làm áp lực sọ não giảm xuống đến  hai mươi. Nằm thẳng nửa tiếng làm chụp hưởng từ, bệnh nhân căn bản chịu không nổi."

Quá trình di chuyển đối với người bệnh quá mức mạo hiểm, vừa nằm cân bằng, áp lực sọ não liền tăng lên, trong khoảng thời gian vàng sau phẫu thuật u não, vài phút tăng cao đều có thể là trí mạng.

Những thứ này, Đàm Bân như thế nào lại không biết, nhưng là…

"Nếu không… Gọi cậu đến để làm gì? Nghĩ biện pháp đi a!"

Quý Hàng thản nhiên nói: “Không có cách nào, phải chờ thôi.”

"Người nhà đâu? Cậu phải nói rõ tình huống với người nhà, để họ có thái độ a.”

Quý Hàng cự tuyệt: "Không cần để người nhà phải gánh chịu trách nhiệm này, tôi quyết định là được rồi."

“Cậu!”

Trên tay tiếp nhận một ca bệnh bị gây áp lực tứ phía thế này, Đàm Bân khó tránh khỏi vô cùng lo lắng, nhưng nếu nói đến gấp gáp, thật sự không có ai có thể so sánh với Quý Hàng.

"Chỉ có thể cố gắng làm cho áp lực sọ não hạ xuống, hiện tại nhất định không thể di chuyển. Trước mắt sử dụng dung dịch muối ưu trương điều hòa, đến tối kiểm tra thêm một lần, đến lúc đó có thể làm được CT xem như là đã rất khá.”

Giọng Quý Hàng quá mức trấn định, biểu tình quá mức thản nhiên, thản nhiên đến mức người làm Trưởng khoa Hồi sức tích cực đã quen với những quyết định mang tính sinh tử như Đàm Bân lập tức muốn bước đến nhéo mạnh cánh tay Quý Hàng một cái, muốn nhìn thử xem con người này có biết nhíu mày hay không?

"Cậu có biết đây là người thế nào không? Nếu xảy ra chút vấn đề gì, chúng ta ai cũng gánh chịu không nổi!”-  Đàm Bân tức giận đến mặt tối sầm lại.

"Cố Bình Sinh đâu? Gọi ông ta đến đây!”

Đối với ai đều giống nhau, dù bất kỳ bệnh nhân nào rơi vào tình huống này, Quý Hàng đều không thể mạo hiểm. Anh có thể hiểu Đàm Trưởng khoa bởi vì thân phận của Dư Điềm Điềm mà phá lệ cẩn thận, thế nhưng… Quý Hàng nhìn thoáng qua vị trợ lý cá nhân bởi vì mặc âu phục mà có chút khác biệt.

"Không cần tìm Trưởng khoa…”- Quý Hàng lúc này thế nhưng còn có thể nở một nụ cười.

“… Bệnh nhân này, từ cá nhân tôi chịu trách nhiệm.”

“Cậu điên rồi sao?”

Đàm Bân trợn mắt, tiện tay cầm lấy ống nghe trong túi áo blouse ném thẳng về phía Quý Hàng.

Nhưng mà, mắt mở trừng trừng nhìn Quý Hàng rõ ràng có thể tiện tay ngăn lại, nhưng cứ để mặc cho ống nghe kim loại đập vào người mình rồi mới tiếp lấy, nhớ đến xung quanh có rất nhiều cặp mắt đang nhìn, giọng Đàm Bân mới thoáng nhẹ đi mấy phần.

"Quý Hàng! Tôi còn không biết rõ cậu sao, từ trên tay cậu tiếp nhận qua bao nhiêu bệnh nhân, cũng đã cùng cậu làm việc qua bao nhiêu ca bệnh, tôi có bao giờ nghi vấn năng lực của cậu chưa? Nhưng cậu có biết những lời này là đại biểu cho cái gì không?”

Dù Đàm Bân thật sự không muốn ở trước mặt bệnh nhân và những nhân viên y tế ở đây phát giận với Quý Hàng nhưng ông không thể nào đè nén sự tức giận, đặc biệt là khi chứng kiến tên tiểu tử thúi này phải cúi đầu, càng là cảm khái cho Cố Bình Sinh những năm gần đây nhất định thường xuyên bị chọc giận mà gằn giọng.

"Đại biểu cho cậu bất cứ lúc nào đều chuẩn bị cởi xuống tấm áo blouse trắng này.”

Cả phòng bệnh đều bị một câu kia làm không khí trầm trọng đến tĩnh lặng. Quý Hàng hơi nhíu mi, ánh mắt trầm tĩnh, giọng lạnh đi.

“Tôi sẽ không.”

Đàm Bân đối với cái tên đầu gỗ này thật sự không có biện pháp nào.

Có lẽ là, hôm nay từ trên đến dưới bệnh viện B ngoài Nhan Đình An đang ngồi trên lầu sáu kia, không có ai có thể có biện pháp đối với tên đầu gỗ này cả.

Ngoại trừ chửi thầm một câu tâm thần rồi quay đầu về bàn làm việc thu dọn mớ hỗn độn trong tay.

Cũng không biết là do nghe nói đến trận phong ba tối hôm qua có chút không nỡ, vẫn bị Quý Hàng nghiêm trang khom người nói xin lỗi vì thái độ vô lễ vừa rồi mà có chút ngượng ngùng. Đàm Bân giả bộ tùy ý bước đến bàn làm việc chỗ Quý Hàng đang ngồi, vuốt nhẹ cây trường sinh lâu năm gắt giọng.

"Trẻ tuổi rất giỏi? Cả đêm không ngủ, có thời gian còn không đi nghỉ ngơi một lát.”

Quý Hàng mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Nhìn lướt trợ lý cá nhân ngồi cách mình không xa lắm, đứng dậy nói:

“Đàm Trưởng khoa, tôi có cuộc điện thoại riêng, làm phiền ông nhìn giúp tôi một lát.”

Đi đến cuối hành lang, Quý Hàng dừng lại, xoay người. Cầm điện thoại di động trong tay hướng về người phía sáu lắc lắc, ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.

"Dương đại biểu, xin dừng bước."

Tướng mạo sáng sủa, bỏ ra kính đen nhìn muốn lớn Quý Hàng vài tuổi, nhưng cậu ấy vẫn hơi khom người nói:

“Quý Phó khoa gọi Tiểu Dương là được rồi.”

Quý Hàng lập tức trầm mặt: 

"Giám sát còn chưa đủ? Còn muốn gắn máy thu âm trên người tôi sao?”

Dương đại biểu giật khóe miệng, không tiếp tục đi theo.

Tiêu Triều Nam tố cáo không thể không có kiểm chứng, không quá ba giây, điện thoại đã kết nối nhưng thanh âm bên kia đầu dây không phải là người Quý Hàng mong đợi.

“Là tôi, Lục Bạch.”

Quý Hàng đè xuống khí thế muốn dọa người, nhẹ giọng chào hỏi:

"Anh Lục Bạch!"

Bên đầu kia điện thoại, Lục Bạch thấp giọng nói:

"Rốt cuộc đã gọi đến, tôi còn tưởng cậu mặc kệ em trai mình sống chết ra sao chứ?”

Cảm giác căng thẳng trong nháy mắt khi cuộc gọi kết nối vừa được thả lỏng lại một lần nữa dâng lên mãnh liệt hơn.

"Tiểu Viễn đâu?"

Lục Bạch trả lời rất thản nhiên.

“Không có ngất, hiện tại đang quỳ ở trong phòng.”

Ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà trắng bệch, Quý Hàng ngay cả bản thân đều không ý thức được, lời mình thốt ra có bao nhiêu phần nghiến răng nghiến lợi.

"Trên người em ấy còn có thương tích."

“Có thương tích?”- Lục Bạch bất quá khẽ cười một tiếng.

“Mới đi ra ngoài mấy tháng, bản lĩnh không tăng nhưng tính khí ngược lại lớn thêm không ít, nếu không quản, sợ là muốn lật cả trời.”

Trong quá trình trưởng thành của An Ký Viễn, bị phạt cấm túc không thể xem là nghiêm phạt.

Lúc đó, khi chịu gia pháp, cũng không biết An Sinh là không nỡ hay thật sự muốn phạt, bình thường sẽ có cấm túc một tuần lễ không được đến trường.

Đại trạch An gia là khu đất tư nhân biệt lập, không có phương tiện giao thông công cộng, càng có rất ít xe cộ qua lại, một đứa trẻ căn bản không thể chạy quá xa đã bị quản gia cho "mời" trở về.

Chỉ có một lần duy nhất thành công là ngày Quý Hàng bước vào ca phẫu thuật.

Không một ai nghĩ đến, một đứa bé chịu qua trăm roi mây có thể trong đêm mưa bão, mặc đồ ngủ, mang dép ở nhà, kéo tấm thân đầy thương tích lảo đảo chạy đến bệnh viện. Thời điểm chạm vào người Nhan Đình An, thân thể gầy gò, ướt đẫm, lạnh cóng hệt như chú chim nhỏ vừa rơi xuống hồ nước.

Từ lần phòng bị xảy ra sai sót kia, cho đến khi thành niên, An Ký Viễn chưa có lần thứ hai thuận lợi rời khỏi An gia trong quá trình bị phạt cấm túc.

Nhưng mà, cả quản gia và bảo an khi vừa tiếp nhận mệnh lệnh đã vô cùng nâng cao cảnh giác vẫn không thể nào nghĩ đến tiểu thiếu gia đã trưởng thành hơn nhiều có thể không để ý đến mặt mũi, gây ồn ào một trận lớn…

Đầu tiên, là đốt lửa bụi rậm ở phía nam, sân phơi dược ở phía bắc xuất hiện một chiếc quạt công suất lớn, sau đó cột nước ở sân chính đột ngột bị chỉnh áp lực cực mạnh phóng cao hơn cả nóc nhà.

Chỉ tiếc, An Ký Viễn lần này chưa kịp chạy xe ra khỏi nhà xe đã chạm mặt với An Sinh và Lục Bạch vừa đi xuống lầu.

Vì vậy, vốn chỉ là cấm túc không cho phép khỏi An gia dưới sự nỗ lực của cậu được thăng cấp thành phạm vi giới hạn trong phòng của mình.

An Ký Viễn cắn chặt răng, không tin chính tà. Thế kỷ hai mươi mốt rồi thế mà một người sống sờ sờ lại bị giam lỏng, thật quá mất mặt đi. Huống hồ, ngày hôm qua mới vừa bị đánh, cậu không muốn bị coi là đại thiếu gia vừa chịu chút uất ức đã chạy về nhà khóc sướt.

Ngày hôm nay, cậu nhất định phải đi!

Vì vậy, An Ký Viễn lấy điện thoại di động, cũng không suy nghĩ, trực tiếp nói ra mấy câu từ lúc biết nhận thức đã bị buộc phải học thuộc nằm lòng.

"Cháu muốn báo cảnh sát.”

“Cưỡng chế, à không giam lỏng người.”

"Cái gì?"

Quý Hàng khiếp sợ, rất khiếp sợ, gần như không thể tin được.

Đại khái, An Ký Viễn từ trước đến nay ở trước mặt anh đều là bộ dạng nhu thuận nghe lời, có uất ức, phản kháng cũng chỉ dám biểu lộ ra mặt, không dám phô trương quá mức, lại vừa muốn có thể bị phát hiện, hy vọng được dỗ dành như trẻ con.

"Cho nên, cậu đừng tìm em ấy, để em ấy tự mình cảnh tỉnh lại. Điện thoại di động bị tịch thu, kết nối mạng trong nhà cũng đã bị ngắt rồi.”-

Lục Bạch hơi lên giọng, mang chút tức giận: "Sư phụ bị chọc giận đến gần sáng, chỉ ngủ không đến một giờ, nếu không phải sáng nay phải ra cửa chẩn bệnh sớm thì em ấy đã phải ăn một trận đòn rồi.”

“Cảnh sát nói như thế nào?”- Quý Hàng lo lắng tất nhiên không phải thái độ của An Sinh mà là báo án giả chẳng khác nào lấy đá tự đập vào chân mình.

Lục Bạch lại cười: “Có thể nói cái gì chứ, bọn họ lúc đi còn mang theo hai thang thuốc bồi dưỡng sức khỏe…  sư phụ.”

Thanh âm trong điện thoại dần xa nhưng hai chữ kia lại nghe khá rõ ràng.

Quý Hàng nghe được thanh âm nghiêm nghị của An Sinh, không có khẩu khí ra lệnh như mọi khi.

"Hôm nay, trở về một chuyến."

Trong tầm mắt là trợ lý cá nhân đang đứng cách đó không xa. Quý Hàng tận lực thấp giọng cự tuyệt.

"Hiện tại không được."

Mấy giây trầm mặc, nghênh đón là thanh âm lạnh lùng:

"Ta xem con căn bản không muốn Tiểu Viễn trở về."

"Ba có ý tứ gì?"

“Ý tứ trên mặt chữ.”

Thái độ của Quý Hàng từ trước đến sau vẫn cường ngạnh cho dù đối mặt với ba mình, không có nửa phần nhượng bộ.

"Tiểu Viễn hồ đồ, con sẽ phạt nó. Nhưng nó là nhân viên của bệnh viện B, nghỉ không xin phép xem như tự ý bỏ việc. Nó đã là người trưởng thành, ba cứ che chở như vậy chỉ là hại nó, không có gì tốt cả."

An Sinh lạnh lùng hừ một tiếng: "Bây giờ là Quý Phó khoa đang đại diện bệnh viện đến đòi người sao?”

"Có thể hiểu như vậy.  "

An Sinh đột nhiên nghiêm túc nói: “Vậy tôi đây muốn hỏi Quý Phó khoa dự định xử phạt bác sĩ Kiều ra tay đánh người như thế nào?”

Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, Quý Hàng trầm mặc.

"An Ký Hàng! Cậu không cần nỗ lực muốn nói điều kiện với ta, cũng không cần làm bộ ra vẻ áy náy để lừa phỉnh ta! Sẽ không có ai làm anh như cậu Cậu muốn phạt, muốn giáo huấn hắn nó như thế nào đều được nhưng không thể bắt cá hai tay. Ta đã nói, muốn Tiểu Viễn trở về, tên Kiều Thạc kia phải rời đi.”

"Không có khả năng!"- Lửa giận trong người Quý Hàng càng dâng cao hơn mà nói.

"Con cũng muốn phụng cáo đến ba. Có cái gì bất mãn, ba đại khái có thể hướng về con. Nhưng Kiều Thạc gọi con một tiếng thầy, con sẽ tận lực bảo hộ cậu ấy chu toàn."

Tình trạng của Dư Điềm Điềm không có chuyển biến tốt đẹp hơn nhưng hiện tại không có tiếp tục chuyển biến xấu đã là liều thuốc an thần tốt nhất.

Lúc nghỉ trưa, sư huynh có đến thăm, Quý Hàng không nói gì, sư huynh cũng đồng dạng không nhắc đến công việc, chỉ vỗ hỏi anh có mệt hay không. Quý Hàng lắc đầu. Nhan Đình An mỉm cười nói Quý Hàng phải trước lo cho chính mình mới có thể chiếu cố người khác.

Đến buổi tối, áp lực sọ não quả nhiên có giảm xuống, Quý Hàng đích thân làm chụp CT, chứng kiến ảnh phim chụp hiển nhiên giống hệt lời mình đã nói, lúc này lòng mới thoáng nhẹ xuống.

Trong khi đồng đội rối loạn, ở thời điểm cần phải đưa ra quyết định, sự quả quyết, cường ngạnh, lãnh tĩnh mặc cho xuất hiện bao chất vấn cũng không tồn tại chút do dự nào.

Không có ai có thể suy ngẫm đến để có được sự cường ngạnh, không sợ sệt, do dự ấy là cần có một trái tim bền bỉ đến mức nào, một tấm lòng thản nhiên cùng một thân khôi giáp đầy chắc chắn.

Mọi người đều chỉ nhìn đến quy tắc chí cao bên ngoài của tấm áo blouse trắng: trị bệnh thì phải hết, trị không hết tức là y thuật không tinh.

Quý Hàng ngồi ở ghế xoay nhíu mắt nhìn lịch bàn, chưa bao giờ ở trước mặt người khác biểu lộ nửa phần uể oải, mượn cớ phải về phòng làm việc lấy một số tư liệu riêng mới có thể cắt cái đuôi ở ngoài cửa.

Thời gian tự do không nhiều, Quý Hàng hít sâu một hơi lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Đông.

"Cuối tuần, Tiểu Viễn muốn làm phúc tra hậu phẫu, cậu nhớ nhắc nó.”

"Có cái gì cần phải phúc tra?”- Hạ Đông có chút khinh thường nói.

"Cậu lại khi dễ Tiểu Viễn?”

Quý Hàng dụi dụi mắt nói: “Xét nghiệm máu, siêu âm dạ dày. Nó ăn uống không điều độ, trước đó tôi còn có thể quản, mấy ngày nay, nó về nhà rồi, không biết sẽ lại lăn lộn bản thân thế nào?”

"Lại gây gổ?"- Hạ Đông nghe loại thanh âm nửa chết nửa sống này của cậu bạn thân liền đoán chắc không có chuyện gì tốt đẹp.

"Tôi nói cậu có phải bị bệnh hay không? Tiểu Viễn vì có thể chạy đến bên cạnh cậu đã bỏ ra bao nhiêu công sức cậu cũng không phải không biết, cậu để xuống chút mặt mũi, dỗ dành nó vài câu sẽ mất đi miếng thịt nào hay sao?”

Quý Hàng nhíu mày, thanh âm thêm chút nghiêm khắc: 

"Cũng không phải con nít, có cái gì cần dỗ dành, ngày trước làm sai bị phạt không phải cũng là chuyện đương nhiên."

Quý Hàng vốn không phải người thị phi bất phân, chỉ là có thời điểm, đối với nguyên tắc cùng quy tắc quá mức dứt khoát cùng cường ngạnh kiên trì.

"Ừ, cậu rất giỏi! Chút mềm mỏng cũng không được, lạnh lùng, nghiêm khắc thì vô cùng kiên trì.”

Đối với chuyện liên quan đến An Ký Viễn, Hạ Đông không biết đã mắng Quý Hàng bao nhiêu lần, biết rõ tính khí Đại thiếu gia không nghe được mấy lời thô tục, cho đến bây giờ đều là rất kiềm chế lựa lời.

“Trước đây, thời điểm cần làm phẫu thuật, cầm tờ giấy đồng ý có bao nhiêu run rẩy, vài tờ bệnh án mỏng manh đều đọc không sót một chữ, hiện tại đến ngày nó phải làm phúc tra lại muốn tôi đi truyền lời là có ý tứ gì? Lúc trước nó chưa ở bên cạnh cậu thì không tính, tôi xem như có một tên bạn phiền phức đi. Cậu muốn tôi làm kẻ ác, tố cáo bạn nhỏ hai giờ đêm còn chưa chịu tắt đèn đi ngủ, tôi cũng làm. Làm sao sống nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn còn dậm chân tại chỗ, Tiểu Viễn rốt cuộc là em trai của cậu hay của tôi?”

Là người bình thường có máu thịt, lần lượt bị Cố Bình Sinh, An Sinh, Hạ Đông luân phiên nghi ngờ cùng mắng mỏ, Quý Hàng nhịn không được bùng phát chút tính khí.

Quý Hàng trầm giọng nói:

"Không phải em trai tôi thì đáng giá để tôi phải quản nó chặt đến vậy? Tôi là quá rảnh rỗi, suốt ngày kiếm chuyện trêu đùa, không thoải mái với nó?”

"Tiểu Viễn có chỗ nào cần cậu quản chặt như vậy?"-  Hạ Đông nghe không thể lọt tai.

“Nó là đã dùng gấp mười lần Heparin (thuốc chống đông máu) hoặc là màng não bị thủng một lỗ nào rồi. Cậu dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết rõ nó không thể nào làm ra chuyện ngu xuẩn gì. Cậu không thể dùng tiêu chuẩn của  một người bình thường đối xử với nó sao?”

"Không thể!"- Giọng Quý Hàng vô thức trở nên rất nghiêm túc, nghĩ thế nào cũng không nên phát giận với Hạ Đông, nuốt nước miếng một cái ổn định tâm tình lại nói.

"Đến cậu còn yêu thương nó thì tôi so với bất cứ người nào càng không nỡ. Nhưng nó so với những cậu trai trẻ kia không giống nhau, so với Kiều Thạc cũng không giống, thậm chí so với tôi càng không giống.”

Nói đến đây, giọng Quý Hàng nghiêm nghị đến trầm lại.

“Nó mang thân phận gì chính bản thân nó không rõ sao? Làm sao có thể xung động hành động? Loại sai lầm này là An Ký Viễn có thể phạm sao? Có còn hay không quy củ, có hay không sự dạy dỗ?”

Hạ Đông sững sờ, đây là nguyên nhân mà anh chưa từng nghĩ đến, giọng nói có chút hòa hoãn, nhưng vẫn đầy lý lẽ biện luận.

"Quy củ nhà cậu tôi không rãnh quản, cậu lấy thân phận anh trai ra quản giáo, không nghe lời tôi khuyên thì tùy cậu. Nhưng chuyện cậu đối tốt với nó vì cớ gì phải che che giấu giấu, để cho nó biết anh trai quan tâm đến mình là đại nghịch bất đạo sao?"

Ánh mắt Quý Hàng di chuyển từ tờ lịch xuống mặt bàn, thanh âm nhàn nhạt, nghe không ra là vui đùa hay thật tâm.

"Tôi đối tốt với nó nhất định phải cho nó biết làm cái gì. Là vì muốn xem ánh mắt cảm động hay là chờ nó sau này hồi báo cho tôi.”

Hạ Đông nghẹn lời, thật lâu sau mới thốt ra một câu:

“Nếp nhăn não của cậu là hình gì thế?”

Quý Hàng thuận tay sửa sang lại văn kiện trên bàn, giọng nói khôi phục sự dửng dưng thường thấy.

“Đối tốt hay không tốt với ai, tự mình biết là được rồi. Còn nhất định phải để cho nó biết, vậy rốt cuộc là đối tốt với nó, hay là đang đối tốt với mình."

"Tit!Tit!Tit”

Thực sự một chút dao động cũng không có sao?

Im lặng chịu đòn, bóng lưng lẻ loi lúc rời đi, nghe nó ở trước mặt Trưởng khoa nói áy náy, nhìn tận mắt thái độ lãnh đạm, hờ hững của nó khi gọi ba tiếng Quý Phó khoa, còn có sau cái tát kia, ánh mắt ảm, vạn lời hóa thành hư không.

Không hề dao rung. Lừa mình dối người, đang lừa gạt ai đó.

Đậu xe vào bãi, nhìn chỗ trống bên cạnh lại nhớ đến mấy ngày trước từng hỏi Tiểu Viễn vì sao không đậu xe bên cạnh xe mình. Tiểu Viễn nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói rằng mình không dám, nói rằng nếu sơ ý va quẹt vào xe của anh lại không biết cần bao nhiêu roi mây đổi trở về.

Nhớ đến ngày đó, thảy chìa khóa dự phòng vào tay nó, đứa nhỏ cố nén không bật cười, mím chặt môi thành một đường, khóe miệng còn cong cong, trong ánh mắt không che giấu nỗi sự vui sướng.

Nhớ đến ngày đó, Tiểu thiếu gia mười đầu ngón tay chưa từng đụng chuyện bếp núc xào ra một dĩa cơm xào trứng đen thui, có khẩn trương lại mong đợi nhìn mình bỏ muỗng cơm vào miệng, lo lắng muốn nghe câu đánh giá, lại sợ thốt ra ba từ “không thể ăn”, không dám thực sự mở miệng thốt ra câu hỏi.

Quý Hàng bấm thang máy muốn xuống tầng trệt, mắt thấy cửa thang máy sẽ đóng lại mà Kiều Thạc vẫn còn đứng ngây.

Người trong lòng khổ sở đâu chỉ có một mình anh. Biết rõ Kiều Thạc cũng không chịu nổi, thân làm thầy sao có thể ở trước mặt em ấy tỏ ra chút bi thương nào.

"Bần thần cái gì?"- Quý Hàng dùng chưa đến nửa giây đè xuống tất cả uể oải, do dự, đưa tay ngăn lại cửa thang máy, trong giọng nói tận lực thêm vào vài phần chế giễu.

"Lại không đánh em, cách xa thầy như vậy làm gì?"

Kiều Thạc không nói chuyện, bước nhanh vào thang máy.

Quý Hàng liếc nhìn Kiều Thạc nói:

"Hai ngày nay thầy có thể sẽ không về, trong nhà có chuyện gì cứ gọi điện thoại. Thầy hôm nay mang máy tính đi, còn có mấy cuốn sách, tối thầy sẽ gọi, ngày mai em mang đến cho thầy.”

Kiều Thạc rủ tầm mắt xuống sàn đáp lời.

“Dạ!”

"Chuyện của Tiểu Viễn, thầy sẽ xử lý.”- Bước ra thang máy, xuyên qua cửa sổ hành lang nhìn thấy cái đuôi nhỏ đang ngồi phía xa.

“Nếu như nó chủ động liên hệ với em liền nói với nó mấy ngày nay cứ ở An gia, đừng đến đây.”

"Em biết rồi."- Kiều Thạc minh bạch ý tứ của thầy, quan hệ anh em này càng ít người biết càng tốt, đặc biệt là trong giờ phút quan trọng này.

Còn em nữa, tự để ý một chút, không cho phép để thầy nhìn thấy dáng vẻ không yên lòng này một lần nữa."- Quý Hàng mở rộng cửa, giọng nói trầm đi.

"Đừng cho rằng mấy ngày nay thầy không ở trong khoa sẽ không trông chừng được em, nếu dám đem suy nghĩ lung tung kia vào cả phòng mổ, coi chừng thầy đánh cho em một trận.”

Cửa phòng khép lại, Quý Hàng mới vừa thay đổi dép, liền nghe phía sau thanh âm một thanh âm đập mạnh xuống sàn.

Kiều Thạc quỳ thẳng tắp, dùng quá sức, bả vai đều run rẩy.

"Vốn là Kiều Thạc đáng chết, không dám cầu thầy nuông chiều."

—–