Không đến một giây, còn chưa thu hồi ánh mắt, An Ký Viễn đã bật thẳng người dậy. Lúc còn nằm sấp là bộ dạng rất ngoan ngoãn phục tùng, thời điểm đứng dậy lại càng rất thẳng thắn, giống như nắp bật đạp nhẹ một cái chuyển từ góc 90 độ sang 180 độ.
Để tăng cường khí thế cho bản thân, An Ký Viễn cực lực áp chế khớp hàm run run nhưng đáy mắt tràn đầy uất ức vẫn khó lòng che giấu.
“Không có gì để nói.”
Không ngừng thốt ra những lời chống đối, cuối cùng chỉ giống như những viên pháo nhỏ bắn vào không trung, thanh thế lớn nhưng hiệu quả lại rất nhỏ nhặt.
Nhan Đình An ngước mắt lên, chợt hiểu ra mọi chuyện, bật cười nói:
“Thì ra em ngoan ngoãn nằm sấp ở đây cũng chỉ vì muốn anh giúp em tiếp tục lừa gạt mà thôi.”
Khóe mắt đầy ý cười nhưng rất trầm tĩnh, thâm thúy, phản chiếu vào sự uất ức đang che giấu của An Ký Viễn.
Không chờ đáp lời, Nhan Đình An đứng lên, dù động tác rất nhẹ nhưng ám ảnh của động tác đè mình nằm sấp trên bàn trước đó làm cậu trong vô thức hoảng sợ lùi về sau nửa bước chân.
Nhan Đình An chỉ là kéo ghế bàn ăn.
“Ăn đi, thức ăn đều sắp nguội lạnh cả rồi.”
Mỗi một chữ thốt ra đều là rất nhẹ nhàng.
Đợi An Ký Viễn bị tiếng cửa đóng làm hoàn hồn, trong tầm mắt chỉ còn một mình cậu và Aspirin tròn mắt nhìn nhau.
“Meo! meo!”- Hai tiếng kêu ngắn gọn, dứt khoát, không còn sự chây lười, như trước đó.
An Ký Viễn thật sự sửng sốt, đứng ở cạnh bàn không nhúc nhích, nhìn cánh cửa thư phòng rồi nhìn qua bữa sáng trên bàn, cuối cùng đưa mắt nhìn Aspirin.
Là sao a, cứ vậy mà đi sao?
Cậu còn tưởng sẽ tiếp tục bị dạy dỗ vài câu, chuyện này nếu rơi vào tay anh cùng với lỗi sai trước đó, rồi còn tranh luận, không chỉ là bữa sáng, ngay cả bữa cơm tối hôm qua đều sẽ bị đánh đến ói ra hết.
Hiển nhiên là ăn không ngon rồi, An Ký Viễn ngơ ngác đưa thức ăn vào miệng, ngay cả chuyện Aspirin uống trộm nước súp hoành thánh của mình đều không thèm để ý.
Sợ bị đòn là chuyện bình thường, nhưng cậu càng sợ hơn chính là…
Thật vất vả mới có được một chút cảm xúc lo lắng của anh, An Ký Viễn không muốn lần sau gặp lại anh, chờ đợi cậu chính là ánh mắt nghiêm nghị, câu răn dạy và trách phạt.
Cậu sợ sự hung dữ của anh, sợ ánh mắt thất vọng, sợ thái độ cứng rắn đầy nguyên tắc của anh.
Đứa trẻ chưa bao giờ được ăn kẹo, tất nhiên không biết cảm giác ngọt là như thế nào.
Cõng mình trên lưng chạy đến bệnh viện, thức trắng đêm săn sóc trước giường bệnh, dùng chất giọng bình thản nhất nói ra câu “chỉ cần em là An Ký Viễn, liền không tồn tại cái gọi là thích hay không”, … rõ ràng là cùng một người, tại sao khi cầm roi mây trong tay lại có thể lạnh lùng, vô tình đến thế.
An Ký Viễn vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Mặc dù có rất nhiều lý do nhưng cậu hiểu rõ không nên đùa giỡn tính tình với anh Đình An.
“Xoảng!”
An Ký Viễn kinh ngạc nhìn mảnh vỡ trong bồn rửa, quả nhiên tâm tình bất ổn cái gì cũng làm không xong, nhưng cái khăn lau mặt này của anh Đình An cũng quá trơn trượt đi… à… không đúng, đây đâu phải khăn lau mặt, là khăn lau bàn nha,… a… làm sao lại lấy để lau chén chứ?
Không biết đã lấy cái loại khăn gì lau chén, không biết lấy loại dĩa nào, làm sao cắt xong trái táo,… tất cả những hành động trong tình trạng suy nghĩ vẩn vơ của An Ký Viễn đều thu trọn trong ánh mắt ngờ vực của Aspirin.
“Mở cửa ra, không phải nói mày biết mở cửa sao?”- An Ký Viễn hạ giọng, chỉ một tay vào tay nắm cửa thư phòng, nỗ lực chuyển dời sự chú ý của Aspirin.
“Nhìn tao đủ rồi, nhìn hướng này nè! Ah Đình An không phải nói mày biết mở cửa sao? Nhanh lên một chút, mở cửa thử xem! Coi như mày vô ý đi!”
Ngôn ngữ cản trở sự giao lưu, gấp đến độ An Ký Viễn đều toát mồ hôi, mắt thấy dĩa táo trên tay đã bắt đầu chuyển màu.
“Ngoan đi Aspirin! Mày mở cửa rồi lát nữa anh sẽ cho mày ăn ngon. A! Đừng đi mà!”- An Ký Viễn nỗ lực ngăn hành động bỏ đi của Aspirin thì cửa phòng lại đột nhiên mở ra.
An Ký Viễn hoảng sợ đứng chết chân tại chỗ. Thư phòng sao cách âm kém như vậy.
“Làm sao vậy?”
Trong xương tủy là một người vô cùng hiền hòa, dù bị nhóc con chọc tức, ba chữ “Làm sao vậy” so với “Chuyện gì” là có cảm xúc hơn rất nhiều
An Ký Viễn đem ngón chân gắt gao cuộn gọn trong dép lê, cố giả vờ như vừa đi ngang qua.
“A… không có gì, quả táo này nếu không ăn sẽ hư mất, em vừa cắt ra.”
Nếu như thường ngày, Nhan Đình An sẽ nheo mắt chất vấn động cơ gì mà cắt quả táo sắp hư kia cho mình ăn, sau đó sẽ buộc An Ký Viễn ăn trước một miếng để thử độc rồi mới bằng lòng bỏ qua, nhưng lúc này chỉ gật đầu nhận lấy, còn cố ý biểu hiện vài phần khách sáo.
“Cảm ơn.”
An Ký Viễn không biết nói gì, rủ tay xuống đứng yên một chỗ, đến khi Nhan Đình An chuẩn bị quay trở vào phòng thì…
“Em… Em không cẩn thận làm bể một cái chén.”
Nhan Đình An cúi đầu nhìn hai tay hỏi: “Bị thương sao?”
Đứa nhỏ đột nhiên cảm thấy có chút hối tiếc, làm sao quên mất không vẽ thêm chút vết thương a, chỉ có thể lắc đầu.
“Trước để vào thùng rác, lát nữa anh bọc thêm một lớp giấy báo rồi vứt đi.”
“Anh Đình An…” – An Ký Viễn ngẩng đầu.
“Em có thể vào tìm vài quyển sách không?”
Đến khi An Ký Viễn cứ đi tới lui trước giá sách gần hai mươi phút, Nhan Đình An ngồi ở bàn làm việc xoa xoa cổ nói:
“Muốn tìm sách gì, anh tìm giúp em.”
An Ký Viễn cúi đầu xoay người, hai tay duỗi thẳng bên người, đứa nhỏ hơn một tiếng trước còn chống nạnh ưỡn lớn tiếng lúc này nhỏ giọng nói:
“Em… không có gì, em chỉ là ăn quá no… Nếu không… em đứng tỉnh lại trước nha.”
Nhan Đình An là kiểu người bên ngoài hòa nhã, thân thiện, rất dễ sống chung, biên độ giao động cảm xúc rất nhỏ, không có yêu hận gì quá lớn nhưng không có nghĩa là anh đối với mọi chuyện đều hờ hững, không có cảm xúc.
An Ký Viễn đến để làm gì, có tâm tình gì, tại sao lại chạy đến muốn phạt đứng, Nhan Đình An đều hiểu rõ trong lòng.
Quý Hàng quyết định phạt đứng một tiếng đồng hồ (chỗ này chương trước đọc nhầm tưởng 1 canh giờ = 2 tiếng nha!- đã sửa), Nhan Đình An đợi đến một tiếng hai mươi phút mà đứa nhỏ ngốc kia vẫn không có chút nhúc nhích nào mới đứng lên.
Anh đứng bên cạnh An Ký Viễn, thân người vẫn thẳng tắp, không có nửa phần thư giãn, cái trán, chóp mũi, ngay cả quần áo đều thấm một lớp mồ hôi tỏ rõ đứa nhỏ quyết tâm nghiêm túc thực hiện hình phạt.
Nhan Đình An lại không nói gì, xoay người bước đi.
Trong tầm mắt đều là mặt tường trắng xóa, An Ký Viễn nghe tiếng nước vòi nước rửa tay trong nhà vệ sinh, rồi sau đó là thanh âm quen thuộc.
“Tiêu hóa xong chưa?”- Tiếng hỏi thăm tùy ý, giống như thật sự tin rằng đứa nhỏ ăn no rãnh rỗi chạy đến thư phòng phạt đứng.
An Ký Viễn lắc nhẹ cái cổ căng cứng.
“Anh Đình An ca, em sai rồi. “
Nhan Đình An dừng bước nói:
“Em nghĩ xong rồi, em có ngoan ngoãn đứng phạt ở đây bao lâu đi nữa cũng vô dụng, những video đó, anh đều sẽ gửi cho anh của em.”- Một giây yên lặng ngắn ngủi, lúc mở miệng nói tiếp, giọng đã tăng thêm mấy phần trịnh trọng.
“Dạy dỗ em, là trách nhiệm của em ấy.”
Phạt đứng tỉnh lại là hình phạt cực kỳ dày vò ý chí, nhất là khi đứa nhỏ đã biết mình làm sai, còn phải đối mặt với cái người nhìn không thấu tâm tình kia.
Kiêu ngạo cùng lòng tự trọng cực đại theo thời gian từng chút tan rã.
An Ký Viễn cắn môi, sắc mặt bị mặt tường trắng phản chiếu càng có chút tái nhợt.
“Em biết.”
“Thỏa hiệp?”- Nhan Đình An thật sự có vài phần ngoài ý muốn.
“Không phải là An Ký Viễn trong ấn tượng của anh a.”
Sự tích vinh quang trong thời kỳ phản nghịch của An Ký Viễn, Nhan Đình An làm sao không biết.
Năm đó, đứa nhỏ bỏ hạt thầu dầu vào thức ăn làm cho cả nhà ăn tập thể giáo viên đều bị tiêu chảy, Quý Hàng mượn sợi dây của đội thể dục, đánh ngay tại sân trường, đánh đến đồng phục đều rách toạc nhưng đứa nhỏ vẫn cứng đầu không nói ra một tiếng xin lỗi.
Trong nháy mắt, đứa nhỏ không biết trời cao đất rộng kia đều đã lớn đến thế này.
“Trượt cầu thang là em không tốt…”- An Ký Viễn quay đầu nhìn Nhan Đình An, rốt cuộc vẫn bị nét mặt ôn hòa của thường ngày đầu độc, liếm nhẹ môi, thanh âm nhỏ đến mức giống như đang truyền mật mã nhưng đều là lời thật lòng.
“Thế nhưng, anh cũng không thể luôn hướng về anh của em, cái này so với anh ấy tát em một cái đều là giống nhau.”
Nhan Đình An nhìn chằm chằm một lúc lâu, đến mức An Ký Viễn cảm thấy toàn thân đều nổi da gà thì xoay người bước đi.
Lúc này, cậu không có nghe tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh nhưng lúc anh Đình An quay trở lại, trên tay xuất hiện thêm một đồ vật.
“Bốp”
Một giây kế tiếp, An Ký Viễn chưa kịp phản ứng đã thấy bản thân bị đánh ép sát vào mặt tường.
Đau đớn xâm chiếm hoàn toàn trí óc, cơn nóng rát lan truyền toàn thân. Cậu muốn chống người lên lại phát hiện toàn thân run rẩy, vô lực.
Mồ hôi lạnh chảy dài xuống hai bên thái dương, An Ký Viễn xoay nửa thân người, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Nhan Đình An, rồi dịch chuyển xuống ánh kim loại phát sáng trong tay.
Đau rát lan tràn, bàn tay chạm nhẹ vào mông liền cảm giác được một lằn sưng vắt ngang qua, một chữ đều không thốt ra được.
Nhan Đình An trầm mặc nói: “Không phải chưa từng bị đánh mông, ánh mắt này là có ý gì, là không nghĩ đến anh sẽ đánh em?”
An Ký Viễn đỏ bừng mặt, cậu đúng là không nghĩ đến.
Anh Đình An là ai chứ? Là Trưởng khoa Ngoại lồng ngực ôn hòa, nhã nhặn nhất trong toàn bệnh viện. Đến cả thời điểm như mành chỉ treo chuông, đắm chìm trong vũng máu vẫn có thể nói chuyện rất bình thản: “Phụ tá một a, cậu không nên cầm dụng cụ quơ loạn trước mặt tôi a, lỡ cắt đứt mạch máu thì tê liệt mất.”
Nhan Đình An a!
Mặc dù vừa mới bị ai đó đánh gục xuống bàn, An Ký Viễn cũng tuyệt đối không nghĩ đến cái người đã nắm lấy tay cậu lén dắt vào phòng ICU nhìn anh hai, cái người đã dùng túi nước muối đắp mắt cho cậu sẽ thật sự giơ tay lên cho cậu một roi mà không phải là tuần tự dạy dỗ từng câu một.
Nhan Đình An không chờ câu trả lời, anh đã sớm dự liệu trong lòng.
“Em đại khái cảm thấy anh không có tư cách đánh em đi, không dạy em cái gì, cũng không có gì để em phải tín phục.”
“Em không có.”- An Ký Viễn thở gấp một hơi nói, càng cường điệu hơn.
“Em không có nghĩ như vậy.”
Đầu chổi kim loại không bén nhọn như roi mây có thể đâm sâu vào cảm xúc hỗn độn nhưng đủ phơi bày được chút ưu tư phảng phất bên ngoài.
“Em nghĩ như thế nào đều được, anh không ngại.”- Nhan Đình An tùy ý quất thêm một roi, vừa vặn rơi vào phía trên vết sưng trước đó, thanh âm vẫn mang theo tình cảm ấm áp.
“Em nhớ cho kỹ, anh muốn động thủ dạy dỗ em cũng không cần trưng cầu ý kiến của anh hai em, càng không cần nể mặt của em ấy. Anh đối tốt với anh hai em, kiên nhẫn với em ấy cũng tạo thành thói quen cho em rồi sao, đạo lý không phải đã nói rõ ràng, còn không phạt được a.”