Chỉ tiếng vang cũng đủ khiến người run sợ, chất liệu dẻo dai mang đến đau đớn mãnh liệt, hung ác, giống như ngọn lửa thiêu cháy từng tấc da thịt.
Đau đớn làm trước mắt Kiều Thạc tối sầm, rất thống khổ nhưng cậu lại không dám thốt ra bất kỳ một thanh âm nào.
Mà Quý Hàng dường như không nhìn thấy được sự ẩn nhẫn kia.
Tức giận ngủ say bao nhiêu ngày bị đánh thức lại được Kiều Thạc nói thêm vài câu châm dầu vào lửa, Quý Hàng xuống tay không hề lưu tình.
Sáu năm, dù nuôi một con thú cưng cũng sẽ sinh ra cảm tình.
Cậu nhóc lại một câu xin lỗi vì đã lãng phí bao nhiêu thời gian trên người mình.
Dây lưng đánh xuống không ngừng nghỉ, hai phút, con số đã vượt lên hàng ba.
Đau nhức rất khó nhịn, nhưng thái độ của thầy ngày hôm nay càng làm cho Kiều Thạc thêm tuyệt vọng.
Chịu thầy giáo huấn, đau trách suốt sáu năm, Kiều Thạc vốn có bộ dáng khoe mẽ, kỹ năng mánh lới của riêng mình, bất luận là chịu thua, vẫn là thành tâm lĩnh phạt, cậu đều chưa từng có loại cảm giác sợ hãi như lúc này – không dám di chuyển, không dám nói lời nào, thậm chí không dám rên rỉ, trong miệng tràn ngập vị tanh nồng cũng chỉ dám liếm láp, nuốt ngược vào trong cổ họng.
Mồ hôi chảy dọc theo lưng áo ướt đẫm, theo mỗi một dây lưng đánh xuống, thân người đều run bật lên.
Kiều Thạc vô cùng đau đớn nhưng cậu biết mình đáng bị đau.
Thầy đã đem phần nội tâm mềm mại mẫn cảm nhất phơi bày cho cậu nhưng cậu không thể đảm đương nổi tín nhiệm, dựa vào cảm xúc bản thân mà tự mình lý giải thầy, trở thành một loại uy hiếp.
Lửa nóng, đau đớn từng bước tập kích đại não của Kiều Thạc, gương mặt tuấn tú mặt đau đến trắng bệch, mồ hôi lạnh trải rộng, nhưng cậu vẫn cắn chặt răng, nỗ lực duy trì tư thế.
Qua thật lâu, dây lưng dừng lại.
Quý Hàng ném dây lưng trên đầu giường, trọng âm được nhấn mạnh làm cậu phần nào tỉnh táo lại.
"Kiều Thạc." – Giọng rất trầm, mang theo cả phập phồng thở dốc.
"Là An gia có lỗi với em, là thầy có lỗi với em, thế mà thầy vẫn ở chỗ này đánh em, có phục hay không?"
Tựa như sấm sét đánh giữa trời, trong đầu Kiều Thạc có tiếng vang thật lớn.
Cậu không để ý đau đớn, khởi động thân người, đầu gối đập mạnh xuống sàn nhà, quỳ gối trước mặt thầy, tay túm lấy ống quần của thầy.
Từ đáy mắt dâng lên bối rối: "Không có! Thầy không hề có lỗi với em, là lỗi của em. Là em phải xin lỗi thầy, thầy muốn đánh cứ đánh, đừng bao giờ nói như vậy…"
Thầy bảo cậu cút đi cậu không có khóc, dây lưng đánh rất đau cậu không có khóc, nhưng khi thầy lạnh lùng nói một câu kia, Kiều Thạc rất muốn khóc.
Bị đẩy ra hai tay, Kiều Thạc lập tức xoay người quỳ tại chỗ. Đã nhiều ngày cậu giống như một cái xác không hồn, bây giờ tuy phía sau vô cùng đau đớn nhưng giúp Kiều Thạc có cảm giác mình vẫn còn sống.
Cậu cắn chặt môi, trịnh trọng lập lại.
"Là em xin lỗi thầy."
Quý Hàng lạnh nhạt nhìn Kiều Thạc, chẳng bao giờ bị yêu cầu nhưng lại quỳ rất tiêu chuẩn, trầm giọng giáo huấn.
“Thầy khách khí với em, tôn trọng em, là bởi vì cảm thấy bản chất của em không có vấn đề gì lớn, thầy không muốn vặn vẹo tính cách của em cho nên khi gặp chuyện chưa bao giờ ràng buộc em. Thế nhưng…”
"Chuyện này không đại biểu, em có thể leo đến đầu thầy."
Khí thế làm người hít thở không thông, thanh âm của Quý Hàng càng lạnh hơn.
"Kiều Thạc, thầy sẽ không luôn luôn nuông chiều em."
Trong lời nói của Quý Hàng lơ đãng toát ra uể oải cùng thất vọng, làm cho Kiều Thạc cảm thấy khó lòng chịu đựng, nắm chặt tay thành quyền, im lặng quỳ thẳng.
“Ba thầy dùng thủ đoạn xấu xa, là An gia có lỗi với em; thầy không có năng lực bảo hộ cho em, là thầy có lỗi với em.”- Quý Hàng từng chút cẩn thận thăm dò.
"Thế nhưng, lỗi của em, thầy đồng dạng sẽ không nuông chiều. Em nếu như còn thuần phục giáo huấn của thầy, liền tự mình đi lấy thước."
Kiều Thạc đương nhiên không hề do dự.
Kiều Thạc lần đầu cảm thấy cây thước gỗ này nặng như vậy, trầm trọng đến mức cậu muốn quỳ sụp xuống đất, giơ nó lên cao khỏi đầu, dùng ngôn từ thành kính nhất mời thầy trách phạt.
Nhưng cậu biết, thầy không thích cậu như vậy.
Khuôn mặt ẩm ướt đẫm mồ hôi làm Kiều Thạc càng thêm chật vật, sinh ra vài phần thương cảm. Cảm giác run sợ lăn lộn trong suốt mấy ngày qua, Kiều Thạc chẳng bao giờ nghĩ đến, thầy nhận định chuyện này lại là.
Thầy có lỗi với em.
Bởi vì thầy không có bảo hộ được em, bởi vì ba của thầy sử dụng thủ đoạn dơ bẩn với em.
"Nếu đã cầm lên thước, thân phận lúc này của tôi sẽ là thầy của em, em chỉ cần biết mình đã làm sai cái gì, mặc cho em có bao nhiêu lý do đi nửa, sai vẫn là sai."- Quý Hàng dùng ánh mắt sắc bén nhìn xuyên thấu Kiều Thạc.
"Ngày hôm nay, thầy sẽ dạy em một điều: Bất cứ chuyện gì, bất luận người nào, đều không đáng cho em hi sinh tiền đồ của mình."
Sét đánh không kịp bịt tai, sắc mặt tái nhợt giàn giụa nước mắt
"Nghe lọt tai hay không?"- Quý Hàng nhàn nhạt quét mắt qua cánh tay run rẩy.
Kiều Thạc cắn chặt phần thịt mềm trong miệng, theo bản năng né tránh ánh mắt, không dám lại chọc giận thầy, cổ họng bức ra một tiếng “Ừ” khẽ.
Cậu căn bản không nghe lọt tai.
Quý Hàng không chuẩn bị cứ như vậy buông tha.
"Lặp lại lời nói của thầy."
Kiều Thạc run lên, cau mày giãy dụa hơn nửa ngày, muốn giương mắt nhìn thầy lại bị ánh mắt sắc bén đánh bật về.
Cậu cắn răng, khó khăn nói: "Bất cứ chuyện gì, bất luận người nào, đều không đáng cho em hi sinh tiền đồ của mình"
Quý Hàng lại nói: "Tiếp tục!"
Khí thế của Quý Hàng quá hung hãn, thậm chí xen lẫn cả sát khí, làm cho Kiều Thạc cảm thấy, ngày hôm nay chỉ cần cậu dám nói nửa chữ không, chắc chắn sẽ bỏ mạng ở chỗ này. Kiều Thạc rất ít có loại cảm giác áp bức thế này, sự kính trọng, sợ hãi giữa thầy trò hai người xưa nay rất đơn thuần phát sinh.
Nhưng đến một ngày khi trong lòng thật sự hoảng sợ, liền sẽ không dám ngỗ nghịch.
Kiều Thạc cúi đầu, xấu hổ không chịu nổi, trong miệng một lần lại một lần lặp lại lời nói của thầy, cảm xúc ngổn ngang. Lời của thầy là ấm áp cũng mang đến xấu hổ vô cùng.
"Bất cứ chuyện gì, bất luận người nào, đều không đáng cho em hi sinh tiền đồ của mình"
Cậu làm không được, Kiều Thạc biết rõ, cậu làm không được.
Bởi vì làm không được, cho nên thanh âm không tự chủ ngày càng nhỏ đi, rất yếu ớt.
Quý Hàng nhíu mày, chợt kéo cánh tay Kiều Thạc, quất mạnh vào phía sau làm cậu giật mình.
Mông làm sao còn chịu nỗi lực đánh mạnh như vậy, quá bất ngờ làm hai chân cậu nhũn ra, thốt ra tiếng rên đau điếng.
Hàng loạt thước đánh xuống, da thịt bị tàn phá càng thêm mẫn cảm. Quý Hàng căn bản không hề thu lực, mười phần lực đánh cho Kiều Thạc không ngừng run rẩy, khớp xương căng cứng.
Mười lần qua đi, Quý Hàng thuận thế lôi Kiều Thạc đến bên giường, thân người Kiều Thạc lảo đảo, thiếu chút rơi xuống.
Tiếng gầm giận giữ: "Em dám té xuống thử xem! "
Kiều Thạc không thể làm gì khác hơn là bóp chặt lòng bàn tay của mình chịu đựng đau rát phía. Cậu nâng cổ tay lau mồ hôi cùng nước mắt, khiếp sợ nhích xa người thầy mấy bước.
Không dám ngẩng đầu nhìn.
"Em ở đây uất ức cái gì?"- Quý Hàng lớn tiếng quát lên.
"Kiều Thạc, em đã quên mình làm sao từng bước đi đến được ngày hôm nay? Đã quên phải chịu bao nhiêu đau đớn và uất ức? Đã quên lúc người khác nghỉ ngơi thì bản thân phải đọc bao nhiêu sách, luyện tập bao nhiêu lần? Ngại cố gắng của mình quá rẻ mạt hay tâm huyết của thầy không thỏa mãn được kỳ vọng của em, cáu kỉnh cho ai xem."
Lúc này, Kiều Thạc không do dự quay đầu nói: “Em đều ghi nhớ. Nhưng so với những thứ này, em càng không quên là nhờ ai mới có Kiều Thạc của ngày hôm nay.”
Quý Hàng lại không có chút nào vì lời ruột gan kia mà cảm động.
"Có thầy thì thế nào? Thầy dạy em cuối cùng là vì có một ngày muốn em quay đầu bảo hộ thầy, hồi báo thầy sao?"
Kiều Thạc nhắm hai mắt, cậu ít khi có sự cố chấp như thời khắc này, không lay chuyển được nội tâm của mình.
Kiều Thạc nói rất rõ ràng: "Thầy không phải vì những thứ này, thế nhưng em làm không được. Em biết em làm sai, nhưng nếu lựa chọn một lần nửa, em không có biện pháp mở to mắt nhìn thầy bị áp bức, bày bố."
Quý Hàng lạnh lùng nhìn Kiều Thạc, trầm mặc một lúc lâu, cầm thước gõ đầu giường.
"Kiều Thạc, nếu em là em trai thầy, thầy sẽ đánh chết em ngay bây giờ."
Sự thực chính vì Kiều Thạc không phải em trai Quý Hàng, Quý Hàng không thể đánh chết cậu, chỉ có thể làm cho cậu…
Thống khổ.
Thước xé gió, lực đạo có thể đập vỡ tảng đá, mang theo bao nhiêu tức giận, đánh không ngừng nghỉ. Kiều Thạc tựa vào mép giường, tư thế này đối với thể lực yếu ớt sinh ra khiêu chiến thật lớn, ga giường bị nắm chặt, mồ hôi rơi ào ạt.
Kiều Thạc vẫn đánh giá cao sự nhẫn nại của mình.
Bao nhiêu ý chí dần bị từng thước đánh tang, thương thế ngày càng nghiêm trọng nhưng lực đánh không hề có sự giảm bớt.
Kiều Thạc gần như sắp thở không nổi, ánh mắt ướt át, không phải uất ức hay khổ sở, đơn thuần là đau. Loại này đau, còn mang theo chút tuyệt vọng, bởi vì từ nhịp điệu xem ra hoàn toàn không có do dự hay mềm lòng.
Mỗi một cái đều đánh vô cùng kiên quyết.
Đau nhức dần đến cực điểm, thân người Kiều Thạc lung lay sắp đổ, thậm chí sinh ra hành động muốn tránh né.
Ngày trước Quý Hàng còn nhớ đến Kiều Thạc còn phải làm việc, vào ca phẫu thuật, nhưng lúc này đứa nhỏ đến tiền đồ của mình cũng không cần, còn nói gì đến phẫu thuật. Anh không chuẩn bị dành cho nửa phần dung túng, trực tiếp giữ lấy hông của Kiều Thạc, ấn thân người yếu ớt xuống giường, thước lại mạnh mẽ đánh xuống cái mông đầy thương tích.
Đau đớn kích thần kinh, Kiều Thạc cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi, đau kêu thành tiếng.
"Thầy… "- Kiều Thạc há mồm thở dốc, khóc nức nở.
"Đau… quá đau…"
Sự cầu xin vẫn không đổi được nửa phần thương tiếc, thước gõ ở sau lưng Kiều Thạc, lạnh lùng ra lệnh.
"Nâng mông lên!"
Kiều Thạc vô lực thừa nhận, cậu xiết chặt nắm tay, bất động
"Em không phải cảm giác cố gắng của mình rất vô tư, rất cao thượng sao? Làm sao một chút đánh cũng chịu không nổi? Quyết tâm của em đâu?"- Quý Hàng nghiêm khắc nói làm lòng Kiều Thạc đau đớn vô cùng.
"Dùng tiền đồ của mình đổi lấy bình an cho thầy, chỉ cần bản thân mình dễ chịu là được, đúng không? Người khác có cần hay không thừa nhận gánh nặng đạo đức, sẽ có hay không tinh thần đối mặt là chuyện của bọn họ, ngược lại thứ em bỏ ra, nên được biểu dương. Kiều Thạc, em là muốn như vậy?"
Được biểu dương? Cậu làm sao sẽ nghĩ được biểu dương?
Kiều Thạc lau một nước mắt, tâm tình uất ức dâng lên.
"Em không có."
Ánh mắt Quý Hàng đột nhiên trở nên sắc bén, dù Kiều Thạc đang đưa lưng không nhìn thấy mặt vẫn cảm nhận khí thế bức người.
"Thầy lặp lại lần nữa."
"Nâng mông lên!"
Kiều Thạc vốn cho rằng chống người bên giường đã rất hổ thẹn nhưng hành động kế tiếp của thầy càng làm cậu hận không thể lập tức chui xuống gầm giường.
Quý Hàng không có muốn đánh, mà là đem thước đặt lên phần thắt lưng, cảm xúc lạnh lẽo và nóng bỏng đan xen thiêu đốt, chà đạp lòng tự trọng của cậu.
"Kiều Thạc, làm thầy, tôi sẽ giáo dục em, dẫn dắt em, hy vọng em có thể giương cánh bay cao, có một tiền đồ sáng lạng, rộng mở chứ không phải chờ đợi một ngày tri ân đồ báo."
Quý Hàng lạnh mặt, ánh phải nói thẳng ra một đạo lý tàn khốc nhất:
"Em và An gia làm giao dịch, ngoại trừ ngu xuẩn cùng một phía tình nguyện, chủ nghĩa anh hùng ra thì không có một góc độ đáng khen nào, vì giảm bớt trong lòng gánh nặng, ý đồ đem áp lực chuyển sang cho người khác. Thầy đối với em cảm thấy rất thất vọng."
Quý Hàng dừng một chút, khó tránh khỏi nghĩ đến ngày ấy mình rất chắc chắn khẳng định với sư huynh rằng hai đứa nhỏ hiểu rõ ranh giới cuối cùng của anh, sẽ không làm ra những chuyện hoang đường như vậy.
Như đang cật lực áp chế tâm tình.
"Thầy thất vọng nhất, không phải là em thay thầy quyết định, không phải em nói xin lỗi lãng phí của thầy bao nhiêu thời gian. Mà là cho đến hôm nay, em vẫn không hiểu thầy, đều là thầy luôn tự cho là đúng, luôn cho rằng em rất hiểu thầy."
Kiều Thạc khom lưng chống người, nước mắt giống như vòi nước mở khóa chảy ào ạt ướt đẫm ga giường.
Quý Hàng không hề động dung, giọng nói vẫn như cũ lạnh băng.
"Thầy hỏi em một lần cuối cùng, yêu cầu của thầy, em làm được không? "
Lần này, Kiều Thạc suy nghĩ thật lâu, thật lâu.
Lâu đến cậu thậm chí quên mất chính mình đang nâng mông lên rất khó chịu.
Chỉ có một lần cuối cùng hít thật sâu rồi nói: "Em hiểu rõ tâm ý của thầy, sự dạy dỗ và phẫn nộ của thầy. Em cũng cam đoan, lần sau gặp phải những chuyện tương tự, sẽ biết thận trọng so sánh được mất, cũng sẽ xem xét đến cảm thụ của thầy. Nhưng em không có biện pháp sẽ đáp ứng thầy, nhất định không làm ra bất cứ sự hi sinh nào, mở to mắt nhìn thầy chịu thiệt. "
Lạch cạch.
Phía sau bỗng nhiên không còn.
Thước ném lên giường, cắt đứt thanh âm của Kiều Thạc.
"Đứng lên đi."
Thanh âm của Quý Hàng trong trẻo mà lạnh lùng.
"Đánh cũng đánh rồi, đạo lý nên nói cũng nói rồi. Em nếu không có biện pháp làm được, vì tránh cho tình huống như vậy một lần nữa phát sinh, biện pháp tốt nhất, chính là từ nay về sau, cắt đứt mọi liên quan của em đến thầy. Kiều Thạc, thầy đã từng vô số lần xem em là người bạn để thổ lộ tâm tình, nhưng từ bây giờ trở đi, thầy sẽ không chia sẻ chuyện riêng của mình với em nữa, sẽ không để cho em có cơ hội lý giải tâm tình của thầy, càng sẽ không cho em biết được một chút khó xử nào của thầy. Là thầy nhìn lầm em, em căn bản không có đủ tố chất tâm lý gánh chịu hết thảy cảm xúc. Về chuyện, em có còn nhìn nhận người thầy này nữa hay không…"
"Thầy!"- Kiều Thạc đau thấu tim gan, xoay người quỳ rạp xuống sàn, hai tay ôm chặt lấy chân thầy.
"Thầy! Đừng nói nữa! Tiểu Thạc cầu xin thầy đừng nói nữa, em không muốn nghe, em không thể nghe những lời này… "
Quý Hàng nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt, siết chặt nắm tay đến muốn vỡ xương, dằn lòng xốc người Kiều Thạc lên.
Vết thương trên đầu nhói đau, ở Quý Hàng không nhìn thấy chảy xuống dòng máu đỏ tươi.
Nhưng anh vẫn lạnh lùng nói lời tàn khốc: "Không nên gọi tôi là thầy, học trò tôi dạy dỗ không phải vô trách nhiệm như vậy. Em đã quyết định xóa bỏ đi hơn mười năm khổ học, cũng là tiền đồ rực rỡ sau này."
"Một học trò đối với tương lai của mình cũng không có trách nhiệm, tôi căn bản không trông cậy cậu ta sẽ có trách nhiệm với bệnh nhân."
"Kiều Thạc, em nói đúng, xem như là tôi đã ở trên người em lãng phí sáu năm tâm huyết."
Mỗi câu nói của Quý Hàng đều quá mức quyết tuyệt, mỗi một chữ đều như mũi dao đâm thẳng vào tim Kiều Thạc.
Cậu bị đẩy ngã, cái mông chồng chất vết thương đập mạnh xuống sàn nhà cứng rắn, rõ ràng rất đau nhưng cậu một chút cảm giác cũng không có.
Kiều Thạc kinh ngạc nhìn dòng máu đỏ tươi sau lớp băng trên đầu thầy, nước mắt đều khô cạn.
Như một người câm, lời muốn nói nhưng không có một âm thanh nào thốt ra được.
Cái gì lời thề son sắt "Xin lỗi làm cho thầy lãng phí nhiều thời gian như vậy", cái gì khẩu thị tâm phi "Nếu như trở thành gánh nặng của thầy, em sẽ tự mình rời đi."
Lúc này, Kiều Thạc mới ý thức sâu sắc, cậu đã không còn có thể buông bỏ đoạn tình cảm thầy trò gắn bó suốt sáu năm này nữa.
Nhưng là, quá muộn rồi.
Khi cậu ý thức được thì quá muộn rồi.
Thầy cũng sẽ không bao giờ cho cậu cơ hội nữa rồi.
Vải vóc cọ xát vào da thịt đau điếng.
Quý Hàng trầm mặc không nói, gương mặt lạnh lùng, kéo Kiều Thạc từ trong phòng nghỉ đi ra, lại mở cửa phòng làm việc, dứt khoát đem người đẩy ra ngoài.