An Ca Ký Vi Từ

Chương 58



Tổ giám định đã công bố kết quả.

Một cuộc điều tra ngược dòng ngoạn mục, bao nhiêu sổ sách ghi chép, bệnh án, bệnh lịch, chương trình học của các bác sĩ nội trú của hai khoa Nội, Ngoại thần kinh đều được đem ra tra xét toàn bộ. Rốt cuộc đưa ra một kết quả kết luận cuối cùng làm người không thể không trợn tròn mắt.

Quy trình làm việc của An Ký Viễn không phải là nguyên nhân gây cho bệnh nhân bị viêm màng não nhưng mà hành động của Tô Uẩn và An Ký Viễn quả thật không phù hợp với quy chế, đề nghị hai chuyên khoa có hướng giải quyết phù hợp.

Văn học Trung hoa bao la rộng lớn, một vài từ ngữ như “nhưng mà” kia nhìn như bình thường nhưng tùy ở vị trí, văn cảnh mà đưa đến bất thường, dùng sự đắn đo, cân nhắc, tưởng tượng mà đưa vế sau của câu nói thành muôn ngàn ý nghĩa.

Lập trường trên mạng xã hội phần nhiều là dựa vào cảm tính, phần lý tính tương đối thiếu hụt, nhiều thời điểm chẳng qua như một công cụ dùng tranh đấu chứ chẳng phải biểu thị cho lập trường của xã hội

Sự thật chính là sự thật.

Nước đang sôi mà thiếu củi đốt sẽ dần nguội đi, dư luận thiếu đề tài sẽ dần rơi vào tẻ nhạt vô vị. Nếu có người rải nắm muối ném vào nồi ngược lại còn có thể khôi phục chút khẩu vị.

Nhưng nắm muối này ở trên người Quý Hàng chỉ sợ là không tìm được. Từ năm 15 tuổi thi đậu vào trường y nổi tiếng nhất cả nước cho đến trở thành Phó khoa trẻ tuổi nhất thành phố B, bất luận xét về năng lực lâm sàng hay thành tựu nghiên cứu khoa học cũng không cho người khác tìm ra được một chút sơ hở nào.

Phía bệnh viện khi nhìn thấy sự việc dần lắng xuống cũng đồng thời buông tay gây áp lực với Quý Hàng. Trên thực tế, vào sáng sớm cái ngày sự việc được đẩy lên đỉnh điểm, có mấy vị trưởng khoa đã đến tìm Quý Hàng nói chuyện cũng đã cơ bản cho ra một kết luận, muốn để cho vị Phó khoa trẻ tuổi nhất này chấp nhận yêu cầu của cấp trên, đối với sự chỉ trích vô lý của người nhà bệnh nhân làm như không nghe, không đáp trả mà còn phải vui vẻ chào đón, mời ngồi xuống uống trà hoàn toàn là chuyện mơ tưởng hão huyền.

Hơn nữa, ngày đó Nhan Đình An bất ngờ gọi điện, mặc dù nghe thế nào, Quý Hàng vẫn cảm nhận được sự chèn ép lan rộng từ bên kia bờ Thái bình dương, nhưng sư huynh chính là sư huynh, cho dù chèn ép, chỉ cần còn nguyện ý chủ động gọi điện thoại cho anh liền chứng minh sư huynh thật sự không vì chuyện anh suốt hai năm trời không có quy củ không liên lạc thăm hỏi mà tức giận, điều này làm Quý Phó khoa luôn một dạng khí thế hiên ngang giống như đứa trẻ nhỏ cứ nhìn nhật ký cuộc gọi trên màn hình điện thoại vui cười vui vẻ suốt một đêm dài.

Tâm tình mấy ngày nay của Quý Hàng không tệ lắm, trừ thỉnh thoảng bộc phát chút thái độ vì sai sót của ai đó.

“Người nào đã đặt PICC①?”- Quý Hàng nhìn bệnh án rồi nhìn nhóm bác sĩ nội trú đang đứng xung quanh.

Đây là vấn đề không cần suy nghĩ, mọi người không hẹn mà gặp cùng di chuyển tầm mắt về phía An Ký Viễn. Sự ăn ý còn thể hiện ở chỗ tất cả đều hiểu rõ câu hỏi này thốt ra không phải cần câu trả lời mà từ âm điệu đến biểu tình đều biểu thị rõ ràng sự bất mãn.

“Là em.”- An Ký Viễn theo bản năng khiếp sợ, cậu đã rất lâu không có ở thời điểm kiểm tra phòng, ngay trước mọi người bị truy hỏi, khoảng thời gian này cậu làm mọi việc đều cẩn thận đến mười hai phần.

Quý Hàng khép lại bệnh án, tiếp tục hỏi:

“Lý do?”

Bị ánh mắt dò xét của mọi người chiếu thẳng vào, An Ký Viễn cắn môi, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, lựa chọn ngôn từ.

Ngược lại, người nhà bệnh nhân ngồi bên cạnh đột nhiên hắng giọng nói:

“Chồng tôi sau khi phẫu thuật mỗi ngày đều phải truyền nước biển, kim đâm mỗi ngày đau biết bao nhiêu, dù chúng tôi có bảo hiểm nhưng cũng hao tốn khá nhiều, là tôi nhờ bác sĩ An gắn cái ống này, vừa bớt chuyện vừa đỡ hao tốn tiền bạc.”

Quý Hàng trong lúc người nhà bệnh nhân đang nói luôn nhìn chằm chằm An Ký Viễn, một lúc sau liền lên tiếng:

“An Ký Viễn, lý do.”

“Em bởi vì… người nhà…”- Cậu không dám nâng tầm mắt, xung quanh liền cảm nhận được khí thế lạnh lẽo toát ra từ người anh hai.

“… Người nhà tha thiết yêu cầu, cho nên em…”

Ánh mắt Quý Hàng nặng trĩu, ngoài cửa sổ rõ ràng trời trong nắng ấm nhưng bên trong phòng lại lạnh lẽo như tuyết rơi dày đặc.

Khoảng hơn mấy chục giây an tĩnh, chắc chắn An Ký Viễn không thốt ra thêm được một từ nào, Quý Hàng mới hướng mắt về người nhà bệnh nhân nói:

“Nếu như sợ mỗi ngày ghim kim, có thể lựa chọn lưu kim trong nhiều ngày, PICC là phương pháp dùng cho lâu dài, lấy tháng thậm chí là năm làm đơn vị tính hoặc cần truyền lặp đi lặp lại các loại thuốc có dược tính mạnh, tình trạng bệnh nhân hiện tại không cần thiết dùng phương pháp này.

Sắc mặt người phụ nữ hơi trầm xuống: “Lưu kim nhiều ngày cũng không tốt, lần trước tôi nằm viện, để lưu kim mấy ngày, mỗi lần truyền thuốc đều rất đau, đến cuối cùng đều phải mỗi ngày ghim kim.”

Quý Hàng nhìn thẳng người nhà bệnh nhân, thái độ không bị tác động bởi tình cảm, là trạng thái tỉnh táo, đầy tinh thần chuyên nghiệp.

“Các phương pháp truyền tĩnh mạch sẽ thích ứng với từng tình trạng bệnh khác nhau, nếu như bà muốn tìm hiểu, một lát nữa để bác sĩ An giải thích rõ ràng. Nhưng PICC này tôi sẽ lập tức loại bỏ.”

Anh không bận tâm đến sắc mặt biến hóa của người nhà, thanh âm nhàn nhạt nói:

“Nơi này là bệnh viện không phải nhà hàng, chúng tôi là bác sĩ chứ không phải nhân viên phục vụ, sẽ không phải vì tiền mà ai muốn gì được nấy. Bác sĩ đưa ra phương pháp điều trị với bệnh nhân là đứng ở góc độ y học chuyên nghiệp, lựa chọn phương pháp tối ưu nhất. PICC có điểm thuận lợi nhưng cũng có thể dẫn đến những biến chứng nguy hiểm ngoài mong đợi. Những điều này, bác sĩ nội trú của chúng tôi có thể đã không giải thích rõ ràng cho bà hiểu, tôi thay mặt họ nói lời xin lỗi.”

Người nhà ban đầu nghe Quý Hàng nói ra câu có vẻ mang ý châm chọc như “nhà hàng, phục vụ” hơi có chút tức giận nhưng về sau thái độ ôn hòa vừa giải thích vừa nói xin lỗi, còn nhắc đến biến chứng nguy hiểm, thái độ dần lộ vẻ do dự.

“Vậy… mỗi ngày ghim kim.. rất đau a.”

“Người mắc bệnh đến bệnh viện là để chữa bệnh, đau là chuyện bình thường, nếu không đau mới là chuyện phải lo lắng.”

Quý Hàng nói xong một câu này rồi quay đầu sang hỏi Kiều Thạc bệnh án của bệnh nhân kế tiếp, khẽ gật đầu chào người nhà và bệnh nhân rồi bước sang giường bệnh bên cạnh cũng không có cho An Ký Viễn một ánh mắt. Một mình cậu đầy lúng túng nhận lấy ánh mắt có phần đồng tình lại có phần oán trách của những bác sĩ cùng đi.

Thật ra An Ký Viễn lúc mới vào khoa nhân duyên cũng không tệ lắm, dẫu sao bất luận về ngoại hình, khí chất hay năng lực lâm sàng cũng quá mức xuất chúng, hơn nữa còn có Cố Bình Sinh vô tình hay hữu ý che chở. Nhưng sau chuyện ồn ào của Quý Hàng vừa qua, khó tránh khỏi có vài người hiểu rõ chân tướng liền thay Quý Phó khoa cảm thấy không đáng giá, thái độ đối với An Ký Viễn liền xuất hiện biến hóa.

Quý Hàng vừa bước ra thang máy liền nghe tiếng phàn nàn của y tá.

“Tôi đã nói đến mấy lần, kết quả xét nghiệm máu trước 4h sẽ có. Cũng đâu phải trường hợp cấp cứu khẩn cấp, làm sao không thể cân nhắc đến công việc của người khác, cứ làm việc không quy củ như vậy làm sao không xảy ra chuyện.”

Nâng tầm mắt liền thấy An Ký Viễn một nét mặt lãnh đạm, thậm chí là biểu tình theo thói quen nghe y tá chỉ trích.

Cậu đứng bất động mà nghe, cho đến khi thanh âm của anh vang bên tai mới chợt run bật người một cái.

“Đến phòng làm việc chờ tôi.”

—————————–