Bữa cơm khá thịnh soạn gồm rau trộn dầu giấm, thịt xào chua ngọt, cá hấp tàu xì, canh ngó sen và vịt quay thơm lừng do Hạ đông mang đến. Quý Hàng không thích ăn đồ chiên xào nhiều dầu mỡ, Kiều Thạc múc một chén canh ngó sen cho thầy lại thờ ơ hỏi:
“Anh Hạ Đông có muốn uống canh không?”
Hạ Đông phất tay nói: “Khi nào ăn, anh sẽ tự múc, ai phiền toái như thầy của cậu.”
Quý Hàng rửa tay đi ra: “Đừng để ý đến anh ta, ăn cơm.”
Kiều Thạc thật sự rất đói bụng, buổi trưa vì ghi chép cho xong bệnh án chỉ ăn tạm ổ bánh mì, buổi chiều hít đất lại bị đánh tiêu hao khá nhiều thể lực, cậu tự mình lấy một cái đệm để lên ghế, mông lúc này thật sự không chịu được mặt ghế gỗ thô cứng kia, gắp một đũa đầy thức ăn bỏ vào miệng.
Hạ Đông vỗ bàn nói: “Bị cậu đánh dĩ nhiên là tâm tình không tốt rồi. Tiểu Thạc, cậu thật sự không nghĩ tạo phản, đã 25 tuổi còn cam tâm bị khi dễ.”
Kiều Thạc đỏ bừng mặt nhưng giọng điệu rất thản nhiên: “Tâm tình không tốt nhưng được thầy tự mình xuống bếp liền tốt.”
Hạ Đông nhìn Kiều Thạc lia đũa không ngừng nghỉ như hổ đói vồ mồi, đứng dậy đi vào bếp lơ đãng hỏi:
“Uống rượu không?”
Kiều Thạc theo bản năng nhìn qua thầy.
Quý Hàng bị ánh mắt kia làm khó hiểu nhưng sau mấy giây đột nhiên nói:
“Anh lấy cho Kiều Thạc, tôi không uống.”
Vừa nói vừa gắp cho Kiều Thạc một miếng cá hấp.
“Không giận dỗi?”
Kiều Thạc bị hỏi đến lúng túng, giống như đứa trẻ con ngơ ngác, gắp cho thầy một miếng vịt quay: “Không có, em còn sợ thầy tức giận.”
Quý Hàng biết nhóc con hôm nay có hai chuyện muốn gạt anh, mỉm cười nói: “Những bí mật nhỏ kia, thầy chờ em cho thầy những ngạc nhiên lớn.”
Hạ Đông cầm hai lon bia đi ra hỏi: “Ngạc nhiên lớn gì?”
Kiều Thạc buồn bực vùi đầu ăn cơm, Quý Hàng không thèm để ý.
Hạ Đông đưa lon bia cho Kiều Thạc: “Đã qua sinh nhật của cậu?”
Sinh nhật Quý Hàng vào tháng 9 nhưng Hạ Đông thật sự không nhớ được sinh nhật của Kiều Thạc.
Kiều Thạc trong miệng ngậm đầy cơm lắc đầu: “Em không có sinh nhật.”
“Sao thế được?”- Hạ Đông thật là không sợ náo nhiệt nói:
“Hiếm có cơ hội thật tốt để dày vò thầy của cậu a.”
Quý Hàng căn bản không nghĩ nhường nhịn Hạ Đông, thẳng thắn nói:
“Nhóc con đã nói không có sinh nhật.”
Trên dưới Bệnh viện, người duy nhất dám cắn đuôi Quý khoa trưởng không ai khác ngoài Hạ Đông.
“Nhóc con đã phạm chuyện đại nghịch bất đạo gì, đã đánh rồi còn làm mặt lạnh?”
Hạ Đông một khi kích động, ngôn ngữ hình thể cũng đặc biệt phong phú, Kiều Thạc giật lấy đũa trên tay anh ta, rất sợ sau một hồi quơ tay múa chân sẽ xảy ra án mạng.
Quý Hàng không ngẩng đầu nói: “Anh còn muốn ăn cơm hay không?”
Hạ Đông quen biết Quý Hàng là lúc Quý Hàng rơi vào cảnh “vương tử gặp nạn”. Người phóng khoáng như Hạ Đông không ưa mắt nhất ở Quý Hàng là cái tính cách bảo thủ, ngang ngạnh nhưng anh cũng đồng thời là người đã soi sáng cho Quý Hàng trong khoảnh khắc tối tăm nhất.
Hạ Đông từ trước đến nay bực tức Quý Hàng nhất là chuyện quá mức nghiêm khắc với Kiều Thạc, thậm chí không ít lần còn ngăn cản Quý Hàng động tay chân.
“Quý Hàng, tôi cảnh cáo cậu chớ có đem bộ dáng mà cậu đối với Tiểu Viễn kia áp lên người Kiều Thạc.
Hạ Đông nói không cần suy nghĩ nhưng Kiều Thạc lại biết rõ cái gì có thể đùa giỡn, lời nào không nên nói ra. Thầy không hề ngẩng đầu, nhưng Kiều Thạc cảm giác được thân người thầy hơi run lên, khí tức tản ra có chút bất đồng.
Huống chi hôm nay, thầy thật sự bị oan uổng không giải thích được, Kiều Thạc nhịn không được phải lặp lại lần nữa:
“Anh Hạ Đông, em thật sự không có sinh nhật.”
Hạ Đông liếc Quý Hàng, trầm mặc mấy giây lại cau mày nhìn qua Kiều Thạc hỏi:
“Tại sao vậy?”
Kiều Thạc nuốt xuống thức ăn, cậu biết hôm nay nếu không cho một đáp án rõ ràng thì không thể ăn xong bữa cơm. Cậu cố nở một nụ cười chậm rãi nói:
“Bởi vì, em xuất hiện là một bất ngờ ngoài ý muốn, mẹ nghĩ muốn phá bỏ nhưng lười biếng, đến sau này thì không làm được nữa đành phải sinh em ra.”
Kiều Thạc ra đời phải làm giấy khai sinh, đến lúc này ba mẹ cậu mới phát hiện ra mình chưa đăng ký kết hôn thì làm sao làm giấy khai sinh. Thế là, hai người dắt nhau đến Cục dân sinh làm giấy đăng ký kết hôn và giấy khai sinh cho Kiều Thạc. Sau đó, hai người lại mang tờ giấy đăng ký kết hôn còn thơm mùi mực trở về Cục dân sinh làm thủ tục ly hôn.
Kiều Thạc từ khi hiểu chuyện đã suy nghĩ đây có lẽ là cái ngày mà ba mẹ cậu bận tâm nhất, không muốn nhớ đến nhất.
Ngày sinh nhật của cậu cũng chính là ngày kỷ niệm ngày cưới và ngày ly hôn của ba mẹ cậu.
Hạ Đông nghe mà giật mình, dù bình thường nhìn anh như vô tâm vô phế nhưng thật sự là người khá giàu tình cảm. Anh có biết một ít về gia cảnh của Kiều Thạc nhưng đó là chuyện trong sáu năm cậu nhóc đi theo Quý Hàng, chuyện khi nhỏ chưa từng nghe Quý Hàng đề cập đến.
Kiều Thạc buồn cười vỗ cánh tay Hạ Đông: “Anh đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em. Em không phải còn thi đậu trường y khoa, gặp được thầy. Nếu không phải ba mẹ tuyệt tình, em nào có cơ hội ôm bắp đùi thầy a.”
Quý Hàng vỗ sau ót nhóc con một cái: “Muốn leo lên đầu thầy đi.”
Kiều Thạc cười hắc hắc, tiếp tục gắp thức ăn, ăn hết nửa chén cơm còn lại.
Quý Hàng nhìn Kiều Thạc như vậy, lòng có chút chua xót. Từ ngày đầu tiên Quý Hàng biết Kiều Thạc, cậu nhóc là một đứa trẻ khỏe mạnh, hoạt bát, thành tích nổi trội nhưng không có chút kiêu ngạo nào. Bên ngoài vẻ hồn nhiên, yêu ghét rõ ràng lại ẩn chứa bao nhiêu đau xót trong quá khứ, nhưng cho đến bây giờ đứa nhóc này chưa hề vì lý do này mà oán giận, sầu khổ.
“Ngày mai không phẫu thuật?”- Quý Hàng ngăn lại Kiều Thạc bật lon bia thứ hai.
“Không có.”- Kiều Thạc lắc lắc đầu, trên mặt đã có chút đỏ ửng, tửu lượng của cậu không tốt mấy
Quý Hàng híp mắt vẫn không buông tay
Kiều Thạc nhấn mạnh: “Thật sự không có, chỉ có hai ca chọc dịch não tủy.”
“Được rồi…”- Quý Hàng lắc đầu nói: “Chỉ được uống thêm một nửa.”
Sự thật chứng minh, Quý Hàng vẫn xem thường sức mạnh tinh thần và thể chất của thanh niên 25 tuổi.
Kiều Thạc tinh thần đầy phấn chấn, sáng sớm nhanh chóng làm xong hai ca chọc dịch tủy não hơn nữa còn hoàn thành tốt đẹp một ca phẫu thuật dẫn lưu não thất – ổ bụng làm giảm áp lực hộp sọ mà vẫn có thời gian để ăn trưa.
Cậu vừa bưng khay cơm đi ra bàn ăn liền đụng ngay nét mặt đầy nghiêm nghị của thầy.
Quý Hàng nhíu mày, dùng ngón trỏ chỉ vào đồng phục phẫu thuật màu xanh da trời của cậu.
“Nói dối?”
Kiều Thạc thiếu chút giật mình rơi cả khay cơm: “Không phải, là phẫu thuật cấp cứu.”
Quý Hàng bật cười, anh dĩ nhiên biết, chỉ là nhìn thấy bộ dạng của Kiều Thạc thật muốn trêu đùa một chút.
“Sớm làm xong chuyện của em, nói không chừng còn kịp giờ buổi báo cáo chiều nay.”
Kiều Thạc tất nhiên phải đi, đó là đề tài nghiên cứu cấp quốc gia gần đây nhất của thầy. Thầy gần như suốt hai tuần lễ mỗi ngày chỉ ngủ có hai tiếng chỉ vì nửa giờ báo cáo này.
Nhưng Kiều Thạc mới vừa bị ai đó trêu đùa, ngoài miệng liền không chịu thua thiệt.
“Ai nói em sẽ đi? Nếu không, thầy đích thân đến khoa mời em đi.”
“Thiếu đánh?”
Thầy báo cáo đề tài, cậu đã sớm gặp Tiêu Triều Nam xin nghỉ.
Tiêu Triều Nam là người cuồng phẫu thuật, hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng đều ở trên bàn mổ cho nên chẳng hề bận tâm đến mấy chuyện nghiên cứu gì đó. Đề tài lần này, Quý Hàng là người khởi xướng, có thêm hai vị Phó chủ nhiệm khác cùng vài thực tập sinh vì mến mộ mà tình nguyện tham gia góp sức nên gây được sự chú ý đặc biệt.
Người đến xem rất nhiều, ngồi chật cả hội trường kéo dài ra tận hành lang. Kiều Thạc không hề đến sớm, không giành một chỗ ngồi mà chỉ đứng ở một góc khuất đủ tầm nhìn.
Kiều Thạc nhìn lướt qua, có người ở các khoa khác, có vài bác sĩ nội trú trong khoa và rất rất nhiều gương mặt lạ lẫm chưa từng thấy. Kiều Thạc đang thử tìm bóng dáng của thầy để hỏi thử xem thầy có cần giúp gì không thì bất chợt có một gương mặt xuất hiện ngay trước mặt cậu, đầu cậu như muốn nổ tung.
An Kí Viễn mỉm cười, thanh âm rất nhẹ nhàng, cả hai ở cùng một không gian nhìn rất xứng đôi.
“Thật đúng dịp.”
Kiều Thạc tự mắng trong lòng, sợ cái gì chứ, khẽ đáp:
“Ừ..”
“Tôi nhớ không lầm anh tên là Kiều Thạc.”- Một bộ dạng khéo léo có lễ độ.
“Anh khỏe chứ, An Kí Viễn, thay đổi liên tục nội trú năm nhất.” ①
Kiều Thạc liếc nhìn, hơi do dự vài giây liền nói:
“Cậu cũng khỏe chứ, Khoa ngoại thần kinh nội trú năm thứ ba.”
An Kí Viễn nhẹ giọng nói: “Tôi biết.”
Kiều Thạc kinh ngạc, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Tôi biết anh là ai.”- An Kí Viễn nói, thanh âm thêm mấy phần nghiêm túc.
Kiều Thạc nhất thời có chút đề phòng: “Cậu có ý gì?”
An Kí Viễn cười thành tiếng: “Trên mặt tôi có viết chữ gì sao?”
Trong ánh mắt Kiều Thạc biểu lộ không vui vẻ, mùi vị quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay đối phương thật không dễ chịu.
Chẳng qua là trong ánh mắt của An Kí Viễn hoàn toàn không có vẻ đắc ý, bất chợt lóe lên một chút tịch mịch.
“Không cần nhìn tôi như vậy. Anh cũng biết tôi là ai không phải sao? Học trò đắc ý của anh trai tôi.”