Quý Hàng đến nhà Kiều Thạc ở thành nam thì trời đã tối hẳn. Khu nhà cũ xưa, khó lắm mới tìm được một đoạn đường đủ rộng để dừng xe.
Trời mùa thu khá mát mẻ, Quý Hàng mang bộ dáng của người nhà giàu, bước xuống xe, khoanh tay đứng tựa lưng vào cửa xe, ngước đầu nhìn trời vô cùng thảnh thơi.
Kiều Thạc từ xa bước đến, trên tay xách hai túi khoai lang đỏ lớn.
“Bà ngoại ở nhà hàng xóm, thầy mang cái này về trước.”
Quý Hàng cúi đầu nhìn, ước chừng cũng hơn mười ký, không khỏi kinh ngạc nói:
“Nhiều như vậy, một mình bà ngoại làm sao mang hết?”
“Em cũng đã nói với bà rất nhiều lần, mấy thứ nặng như vậy cứ để em tự về lấy.”- Kiều Thạc bỏ vào cốp xe phía sau vừa nói:
“Bất quá, nhìn bà mang đầy cảm giác thành tựu, em riết cũng lười phàn nàn thêm.”
Quý Hàng bật cười nói: “Đây là chuẩn bị để cho em ăn một tháng khoai lang đỏ đi.”
“Nói là để chia cho đồng nghiệp.”- Biểu tình Kiều Thạc chợt hơi ngưng trọng, dè dặt quay đầu nhìn một vòng lại nói:
“Thầy, chúng ta vào trong xe nói đi, em sợ bà ngoại thấy.”
Quý Hàng chợt thấy lồng ngực nhói lên một cơn khó chịu, sắc mặt trong nháy mắt cứng ngắc, tiếp đó nhanh chóng khôi phục sự trầm tĩnh, gật đầu mở cửa ngồi vào ghế điều khiển.
Cùng nhau trải qua nhiều năm, thầy trò hai người đủ cho nhau sự thẳng thắn nhưng mỗi lần đụng phải chuyện bà ngoại của Kiều Thạc, Quý Hàng đều không khỏi thất ý. Càng không nói đến anh từ trước đến nay đều là người hành sự quang minh lỗi lạc mà bà ngoại Kiều Thạc đến nay vẫn không biết về mối quan hệ thầy trò giữa hai người vẫn là vướng mắc lớn nhất trong lòng Quý Hàng.
Quý Hàng cầm chặt tay lái, chờ Kiều Thạc ngồi vào ghế phụ lái mới nói:
“Cũng đã đến trước cửa, theo đạo lý nên vào chào hỏi một tiếng.”
Kiều Thạc mím môi cười trừ, mang theo mấy phần khổ sở, lắc đầu.
“Không được đâu.”
Cứng rắn cự tuyệt đã nằm trong dự liệu của Quý Hàng, anh gật đầu, không có biểu tình gì đặc biệt.
“Thầy, em muốn hỏi một chuyện.”- Kiều Thạc đúng lúc đổi chủ đề.
“ Thầy là gần đây không hài lòng với An Ký Viễn?”
Quý Hàng hơi có vẻ không hiểu nghiêng đầu nhìn: “Ngoài bài tập phân tích ca bệnh vào thứ bảy đều chưa bố trí thêm nhiệm vụ. Làm sao, trạng thái của nó không tốt?”
Bài tập phân tích ca bệnh phải nộp vào thứ bảy là quy định bắt buộc đối với Tiểu Viễn nhưng đối với Kiều Thạc, anh cũng chưa nghiêm khắc như vậy, cho phép cậu tùy tâm sở dục hoàn thành. Hỏi xong câu này, Quý Hàng đột nhiên nhớ đến đã thật lâu không nhận được bài tập của Kiều Thạc, lần trước khi cậu nhóc muốn can thiệp vào chuyện bà Hoàng Anh, anh đã xa gần cảnh báo tự quản tốt chính mình, một cái chớp mắt đã qua hai tuần cũng chưa thấy người có động tĩnh gì.
Quý Hàng biết bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này, thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Kiều Thạc chỉ hơi nhíu mày một cái.
“Có chuyện gì cứ nói.”
“Cũng không phải trạng thái không tốt.”- Kiều Thạc lúng túng gãi đầu.
“Trước kia, cậu ta mỗi khi gặp phải vấn đề gì đều đến hỏi em, số lượng thuốc, kết quả xét nghiệm, phim chụp,… nhưng gần đây thì…”
Kiều Thạc nhìn biểu tình ngưng trọng của thầy, buộc mình kéo ra một nụ cười: “Có thể do nó càng ngày càng thành thạo, cũng đã vào khoa lâu như vậy làm sao cần hỏi thêm nhiều vấn đề đến thế?”
“Nó trở nên thân thiết hơn với những người khác?”
“Không có.”- Kiều Thạc quả quyết phủ nhận. Nhìn thầy trầm tư một lúc lâu không nói lời nào, cậu đưa tầm mắt chuyển dời sang khung cảnh bên ngoài cửa xe, do dự nói:
“Thầy, em nghĩ… nếu không em sẽ trở về nhà…”
Giống như bất chợt có một cơn bão tuyết thổi mạnh vào bên trong xe làm người tê cóng. Quý Hàng nhíu chặt mày, sắc mặt lạnh băng dọa người.
Tim Kiều Thạc đập mạnh liên hồi, nhanh miệng giải thích:
“Nhà đã thật lâu không người ở, có vài nơi cần tu sửa lại, nhà không có người ở cũng không được a, hơn nữa…”
Quý Hàng nghiêng đầu nhìn, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người mạnh mẽ tản ra khắp không gian.
Nhìn người đối diện đã không thể thốt ra thêm một lời nào nữa, anh vẫn quyết liệt không chừa đường lui, nhìn chằm hỏi:
“Hơn nữa cái gì?”
Kiều Thạc cúi đầu không lên tiếng.
“Hơn nữa em cảm thấy Tiểu Viễn đã trở lại, thầy cũng chưa có tinh lực quản em, em liền có thể vô pháp vô thiên muốn làm gì làm đúng không?”
“Không phải!”- Kiều Thạc chợt quay đầu đối mặt, khóe miệng giật một cái.
“Thầy biết rõ em không phải như vậy.”
Quý Hàng lạnh lùng quay đầu, khuôn mặt anh tuấn vẫn như cũ phủ kín một băng lạnh lùng hung ác.
“Thầy biết cho nên mới khuyên em một câu, trước khi thầy chưa chụp mủ lên đầu em cái bộ dạng tự ai tư oán kia, tự mình hãy quét sạch sẽ mấy tiểu tâm tư trong lòng kia, nếu không thì chờ ăn roi đi.”