Trong ba tháng qua, đây là lần đầu tiên An Ký Viễn cảm giác được anh vì sai lầm của cậu sinh tức giận. Những thứ như viết sai chính tả trong bệnh án bị khẻ tay, cầm dụng cụ không đúng tư thế bị mắng so ra chẳng là gì. Cho dù trong lần đầu tiên ở phòng làm việc bị đánh vì dạy dỗ vẫn là thị uy, cậu đều chưa từng cảm giác được sự tức giận lớn đến như vậy.
Điều này thật sự làm An Ký Viễn thấy sợ hãi, nhưng cậu cũng biết, sự sợ hãi này không phải toàn bộ vì những đau đớn sắp giáng xuống mà là sự áy náy, xấu hổ xuất phát từ sự kỳ vọng được ký thác từ người mà cậu kính trọng, sùng bái nhất. Cậu đã làm cho anh hai thất vọng.
Sự tức giận của Quý Hàng không hề bị ngăn cách bởi những lớp cửa kính dày, nếu không phải bên trong phòng ICU còn có rất nhiều đồng nghiệp và nhân viên y tế khác, chuyện An Ký Viễn dám viết dặn dò phẫu thuật tối qua không dễ dàng được Quý Hàng cho qua cửa như vậy.
Khi tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn An Ký Viễn, sau khi kiểm tra phòng kết thúc, cậu sẽ được phép trở về ngủ một giấc nhưng lúc này có mượn một trăm lá gan của Kiều Thạc, cậu cũng không dám cứ như vậy vỗ mông bỏ đi.
Cậu trở về giường bệnh của Quách Tinh cùng Lục Cẩn Hoan trao đổi viết một bản dặn dò sau phẫu thuật khác. Lục Cẩn Hoan cũng biết Quý Hàng không hài lòng chuyện cậu dám sai người khác viết dặn dò sau phẫu thuật nên cũng biểu hiện chút thái độ “cùng chung hoạn nạn” làm cho An Ký Viễn sinh ra một loại cảm giác khó lòng diễn tả.
“Thật xin lỗi, hại cậu bị mắng.”
“Không phải lỗi của anh.”- An Ký Viễn chăm chú nhìn kết quả kiểm tra.
“Là tôi làm sai.”
Lục Cẩn Hoan đối với thái độ của An Ký Viễn hơi giật mình, bĩu môi cúi đầu nhìn bệnh án, có chút chần chừ rồi nhít người sát lại nói nhỏ:
“Thật ra sai thì sai rồi, có bác sĩ nào không phải từ sai lầm mà tích lũy kinh nghiệm, tình trạng của Quách Tinh đâu quá tệ, Quý Phó khoa sao lại động can qua đến thế, đây mà gọi là dạy dỗ?”
An Ký Viễn hơi nhíu mày, mắt vẫn chăm chú vào bệnh án, lặp lại:
“Là tôi làm sai.”
Lục Cẩn Hoan cười một cái, không hề nhận ra tâm tình người bên cạnh đã biến, không ngừng lải nhải:
“Nghe nói Quý Phó khoa cũng là thiếu niên thành tài, đừng nhìn bộ dáng cao ngạo kia mà lầm tưởng, thật ra chỉ lớn hơn chúng ta vài tuổi. Mặc dù, kỹ năng lâm sàng rất mạnh nhưng muốn thăng chức thì phải xét đến năng lực tổng hợp. Bàn về thành tích học thuật, giao tế, quản lý và hiệu quả tài chính, Quý Hàng khẳng định kém hơn Vương Phó khoa tổ B, cũng chỉ có Kiều Thạc luôn nguyện ý đi theo, bên Y vụ điều đi, anh ta cũng không chịu đi, không biết đến ngày nào mới ngẩng đầu lên được.”
“Điều đi?”
Tay trái An Ký Viễn nắm chặt cạnh bàn, rõ ràng vì quá sức mà trắng bệch, Lục Cẩn Hoan nhìn sắc mặt xanh mét của đối phương cũng không dám tiếp tục lải nhải. Cậu nên vui mừng An Ký Viễn do mãi chú tâm vào công việc mà nghe không rõ, cậu nhanh chóng chuyển đề tài, để thông tin dang dở kia rơi vào điểm mù, nếu thật sự gợi nên chuyện, đối với cậu chẳng có gì tốt lành.
“Điều đi là sao?” – An Ký Viễn tận lực điều chỉnh tâm tình, không thể gây thêm chuyện làm phiền đến anh.
“Chính là điều đến bệnh viện Tần Hải nhưng anh ta đã cự tuyệt.”- Lục Cẩn Hoan nhếch môi lên đầy vẻ khinh miệt.
“Còn không phải vì Quý Hàng sao? Cũng không biết người kia có gì tốt, những tổ khác luôn tận lực tránh mọi chi phí phát sinh, Quý Phó khoa nhà ta lại hoàn toàn ngược, tiền thưởng của khoa đều sắp bị đem đi làm phúc lợi hết rồi.”
“Bộp!”
Hồ sơ bệnh án bị đóng lại tạo nên tiếng vang. Giọng An Ký Viễn ngạo nghễ đầy lạnh lùng:
“Anh chỉ là thay đổi liên tục, chuyện của tổ A chúng tôi còn chưa đến phiên anh bận tâm. Chúc anh sau này có thể trở thành trưởng khoa tài năng đem đến nhiều phúc lợi cho khoa, mỗi đêm đều có được giấc ngủ an bình.”
An Ký Viễn dự đoán anh nhất định hoàn thành xong kiểm tra phòng mới vào ca phẫu thuật, mặc dù không biết ba ca phẫu thuật sẽ tốn bao nhiêu thời gian nhưng cậu lại không chút do dự mở cửa phòng làm việc của anh, nghiêm chỉnh quỳ xuống ở giữa phòng.
Cuộc nói chuyện với Lục Cẩn Hoan không hề làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. Cậu sẽ phạm sai lầm, sẽ là thiếu niên xung động muốn chứng minh thực lực nhưng cậu cũng vô cùng rõ ràng mình muốn trở thành người bác sĩ như thế nào, rõ ràng hơn cả anh hai về sự tôn kính đối với ngành y, nên càng tuyệt đối không cho phép có một tia hiềm khích nào.
Sợ sao? Thật sự rất sợ, sợ anh giống như 14 năm trước, một cái xoay người liền không quay đầu lại, sợ mối quan hệ vất vả xây dựng trong ba tháng qua trôi theo dòng nước, nhưng cậu cũng là một người rất cố chấp, cậu ở trong sự sợ hãi kia nhìn thấy tâm hồn chân thật của mình. Cậu đã không còn là cậu nhóc chịu không nổi một câu nói mà rơi nước mắt. Cậu có thể cần rất nhiều thời gian cùng trải nghiệm mới có thể giống như anh gặp chuyện không sợ hãi, nhưng cậu rõ ràng sự nhiệt thành của mình đối với cái nghề này. Cậu hoàn toàn không sợ hãi.