Bác sĩ chủ trị ngồi đối diện Hạ Đông bật người đứng dậy, khoát tay nói với hai cậu bác sĩ nội trú đang đứng ngơ ngác.
“Tiểu Đông à, tôi dẫn bọn họ về trước, cậu mau tan sở đi.”
An Ký Viễn lúc này mới nhớ đến còn có người ngoài, đến khi cửa phòng đóng lại mới thấp giọng nói:
“Thật xin lỗi, em không phải cố ý.”
Quý Hàng biết nó vừa rồi chỉ gọi theo bản năng, trong lòng không rõ cảm xúc, chẳng qua vẫn cứng miệng lấy ống nghe từ trên cổ Hạ Đông đưa qua, chỉ tay ra hiệu. An Ký Viễn đã hiểu trước đó anh từng nói cậu nếu bị bệnh, từ chẩn đoán đến chữa trị đều phải tự mình làm thật sự không phải là câu nói đùa.
Hiểu thấu rồi, An Ký Viễn chẳng còn gì do dự huống chi trong phòng chỉ còn anh và thầy, bản thân cậu cũng muốn hình phạt này mau chóng kết thúc.
Cậu vén áo lên bắt đầu làm kiểm tra bụng, động tác thuần thục nói:
“Bụng bằng phẳng, nhịp đập…”
Thời điểm đặt tay lên bụng dưới bên phải, An Ký Viễn hơi ngước mắt nhìn anh, do dự mấy giây mới lấy được dũng khí ấn tay xuống, chỉ mới ấn xuống không quá ba centimet, cả gương mặt đã đau đến nhăn nhúm, mồ hôi lạnh chảy dài.
Tay vừa rời bụng, một cơn đau bén nhọn chọc thẳng lên làm cậu không nhịn được rên một tiếng, toàn thân cũng run rẩy.
“Bụng phải đau đã hơn năm giờ, cơ bụng khẩn trương, ấn có phản đau rõ ràng…”- Khóe mắt An Ký Viễn có hơi nước, giọng yếu ớt.
“Cần làm xét nghiệm máu kiểm tra tỷ lệ bạch cầu kết hợp siêu âm ổ bụng khi cần thiết, chẩn đoán viêm ruột dư cấp tính.”
Quý Hàng nhíu mày, trong nhất thời không nói thành lời.
Phảng phất có bàn tay không ngừng lăn lộn trên bụng làm cảm giác đau càng tăng thêm, chưa nói đến sự tra tấn từ hàng loạt vết roi ở phía sau. An Ký Viễn có thể chống đỡ đến bây giờ, còn phối hợp để anh làm kiểm tra cho mình tất cả chỉ vì nhìn ra được tia đau lòng trong ánh mắt của anh.
Vô luận là anh lúc ở trong thư phòng nhấc người cậu lên, giọng mềm mỏng nói câu “để anh nhìn một chút” hay là anh không chút do dự cõng cậu đi vào bệnh viện, mấy lần dùng chính tay áo của mình lau mồ hôi cho cậu, tiếng quát mắng bắt cậu ôm chặt cổ anh,… An Ký Viễn đều cảm nhận rõ ràng trong đó chứa đầy sự đau lòng cùng thương xót.
Quý Hàng sau một lúc lâu quay qua hỏi Hạ Đông.
“Cậu thấy thế nào?”
“Rút máu xét nghiệm đi, triệu chứng rất điển hình không cần siêu âm.”- Hạ Đông cười trừ nhìn bộ dạng đang che giấu phần nội tâm dậy sóng mãnh liệt của Quý Hàng.
“Tôi đi liên hệ phòng phẫu thuật và bác sĩ gây mê, cậu làm thủ tục nhập viện đi.”
Quý Hàng nhìn qua em trai rồi nói:
“Có thể bỏ qua luôn xét nghiệm máu không?”
Hạ Đông nhìn Quý Hàng cười lạnh, từ chối cho ý kiến. Tự mình bước lên ấn tay mấy lượt xuống bụng An Ký Viễn, mỗi một cái đều làm cậu đau điếng đến muốn rơi xuống ghế.
“Lần cuối ăn uống là lúc nào?”
Thiếu niên đau đến thở dốc: “Buổi sáng, hơn mười giờ.”
“Ăn cái gì?”
Cậu không cần tốn nhiều tinh lực để nhớ nhưng khi nhìn đến anh, người liền run lên, nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu:
“Mỳ thịt bò xào ngó sen.”
Chân mày Quý Hàng quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người nhíu lại thật sâu, sắc mặt âm trầm như bầu trời trước cơn bão lớn.
“À…”- Giờ phút này cũng chỉ có Hạ Đông còn có thể cười.
“Trước khi bị hành hình cũng đối với mình không tệ a.”
Hai “đại kim bài” của bệnh viện B đều đứng ở đây, chẩn đoán chính xác một ca viêm ruột nhỏ nhoi chẳng cần phí mấy sức lực. Trong thời gian Hạ Đông liên lạc phòng phẫu thuật, Quý Hàng bước qua phòng trực của bác sĩ nội trú lấy một túi đá cùng lịch sự hỏi thăm nữ y tá xin thuốc trị ngoại thương.
Nữ y tá trẻ tuổi không nhận ra được đại nhân vật nhưng đối mặt với loại khí chất đặc biệt toát ra từ trên người Quý Hàng đều cam tâm tình nguyện giúp đỡ. Quý Hàng bị nhìn chằm chằm có hơi lúng túng, nhanh chóng cầm túi thuốc rời đi.
Vết thương trên mông sau khi được xử lý sơ lược, cả người An Ký Viễn như vừa bị nhúng xuống nước. Tuy Quý Hàng mềm lòng không để An Ký Viễn phải rút máu nhưng bộ dáng cầm bảng ghi chú đặt trước giường bệnh đặt câu hỏi vẫn gây ít nhiều sự chú ý của người nhà bệnh nhân và nhân viên y tế đi ngang qua.
An Ký Viễn thoáng mất bình tĩnh, cậu từ nhỏ đến lớn đều rất khỏe mạnh, chút cảm sốt thông thường cũng rất ít, ba đối với sức khỏe của cậu đặc biệt lưu tâm, ngày hôm nay lại phải làm dấu trên bụng ba cái lỗ tròn… Hơn nữa, ở phía sau… Mặc dù thầy vỗ ngực đảm bảo tuyệt đối không làm bại lộ vị trí không nên thấy nhưng vạn nhất xuất hiện tình trạng gì khẩn cấp cần xoay người lại … cậu thật không dám nghĩ!
“Đau bụng dưới cũng chỉ nghĩ đến viêm ruột, không còn cái gì khác sao?”- Quý Hàng ngồi bên giường, nhìn người có chút lơ đễnh nghiêm giọng hỏi:
“Đang nghĩ cái gì?”
“Anh!”- An Ký Viễn gọi một tiếng rồi không nói tiếp.
Quý Hàng nhíu mi mấy lần vẫn là ánh mắt mơ màng kia.
“Anh có sợ hay không?”- Một lúc sau, An Ký Viễn mới mở miệng nói, ánh mắt có chút né tránh.
“… Lúc vào phòng phẫu thuật, anh có sợ không?”
Quý Hàng biết nó đang hỏi về ngày đó, mắt nhìn chất lỏng nhỏ giọt từ từ truyền vào tĩnh mạch, thời khắc mắt nhắm lại, anh đã quên mất mình có sợ hay không, có lẽ là không.
“Có gì phải sợ.”- Khóe miệng Quý Hàng cong lên, rất nhanh đổi hướng đề tài.
“Kỹ thuật của thầy mình cũng không tin sao?”
An Ký Viễn không có được câu trả lời mong muốn, ánh mắt hơi chùng xuống. Cậu vẫn nhớ bóng lưng khi anh rời đi, rõ ràng chỉ là một thiếu niên nhưng lại toát ra khí thế lạnh lùng, bất cần, sẵn sàng đối mặt với tất cả.
Nhưng mà, hôm nay An Ký Viễn đã dần thấy được bên trong sự lạnh lùng, dâng tràn nhiệt huyết kia, bất kể là bộ dáng kiên cường thế nào đều khó che giấu sự dịu dàng hiện hữu.
Anh rõ ràng là một người rất thiện lương, đã từng và đến bây giờ vẫn là như vậy.