Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

Chương 14



Đây chắc hẳn là lần đầu tiên gã đàn ông này cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết. Vào giây phút này, gã chỉ ước gì có ai đó giết mình cho rồi. 

Gã muốn lấy dao để tự sát, nhưng cơn đau khiến gã không ngừng lăn lộn dưới đất. 

“Ha ha, trên người chẳng có bộ phận nào cứng cả, chỉ có cái miệng là cứng nhất thôi!” 

Mạc Hiển vừa cười gian manh nhìn gã vừa bảo. 

Sau đó anh tiến đến thêm vài bước nữa, làm gã đàn ông này sợ đến mức toát đầy mồ hôi lạnh. 

“Tôi nói, tôi nói! Tôi sẽ nói hết mà!” 

Lúc này, cuối cùng gã cũng thoả hiệp. 

Có lẽ gã tưởng mình đã được đào tạo chuyên nghiệp nên có thể chịu đựng mọi sự tra tấn, thậm chí còn sẵn sàng cho cái chết. 

“Là cậu Chu, cậu Chu bảo tôi làm thế! Cậu ấy muốn bằng sáng chế thuốc kháng sinh trong tay cô Tần!” 

Gã đàn ông quỳ dưới đất, vừa nói vừa thở hổn hển như được giải thoát. 

Thật kỳ lạ, ngay khi gã nói ra những điều này, cơn đau ở tá tràng đã biến mất ngay lập tức. 

Mạc Hiển đưa tay sờ cằm, đăm chiêu vài giây mới trầm giọng hỏi: “Cậu Chu nào?!” 

“Cậu cả tập đoàn nhà họ Chu, Chu Vân Phi!”, gã đàn ông nghiến răng trả lời một cách miễn cưỡng. 

Nghĩ cũng đúng, với hành động phản bội người bỏ tiền thuê mình, sự nghiệp từ nay về sau của gã xem như kết thúc tại đây! 

Nhưng so với chuyện sống còn thì chuyện kiếm tiền có đáng là gì đâu chứ?! 

“Làm sao tôi biết được lời anh nói có phải là sự thật hay không?!” 

Mạc Hiển đi về phía gã. Cõi lòng gã đàn ông run lên bần bật theo từng bước chân của anh. 

“Tất cả đều là sự thật, những gì tôi nói đều là thật! Nếu như có nửa lời gian dối thì tôi sẽ bị sét đánh!”, gã đàn ông run rẩy đáp. 

Bùm! 

Không biết là trùng hợp hay là vì lý do gì khác, nhưng thực sự đã có một tiếng sét rền vang giữa bầu trời. 

Gã đàn ông sợ đến mức quỳ xuống dập đầu lạy lục: “Cậu Chu không chỉ muốn có bằng sáng chế thuốc kháng sinh, mà còn định… gọi ba, bốn tên đàn ông lực lưỡng đến hầu hạ cô Tần một đêm, cho cô ấy một bài học nhớ đời!” 

“Ngẩng đầu lên!”, Mạc Hiển cúi xuống, trịch thượng nói. 

Gã đàn ông ngẩng lên, đập vào mắt là nụ cười nham hiểm của anh. 

“Anh à, còn… còn chuyện gì nữa sao ạ?!” 

“Tôi có đẹp trai không?!” 

“Hả?!” 

Chát! 

Mạc Hiển trở tay tát gã một cái: “Do dự này!” 

“Đẹp trai, đẹp trai, cực kỳ đẹp trai ạ, anh chính là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp!” 

Chát! 

Một cái tát khác lại giáng xuống làm gã đàn ông mù mờ chẳng hiểu gì. 

“Ha ha, giả dối!” 

Gã đàn ông này sững ra một lúc rồi lại cất lời: “Vậy anh… không hề đẹp trai chút nào?!” 

Chát! 

Anh lại trở tay tát thêm một cái. 

“Tôi ghét nhất những người không thành thật!”, Mạc Hiển bình thản cười đáp. 

Đến lúc này, gã đàn ông mới sực nhận ra đối phương chỉ đang bỡn cợt mình. 

Mấy cái tát vừa rồi khiến gã đàn ông bầm dập mặt mũi. 

“Anh muốn đánh thì cứ đánh đi, cần gì phải tìm nhiều lý do như vậy chứ?!” 

Trên chiếc xe Mercedes-Benz. 

Hai cô gái cũng nhìn đến mức sững sờ. 

“Quả nhiên, kẻ lưu manh phải để kẻ vô sỉ trừng trị mới được!”, nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Hân chỉ biết lắc đầu cảm thán. 

Tần Lan cũng cười ái ngại: “Tên này có nhiều cách trị người ta thật!” 

Chẳng bao lâu sau, đợi Mạc Hiển rời đi và ngồi lên chiếc Mercedes-Benz rồi, đám người kia lập tức cuống cuồng lái xe đi mất. 

May mà đang ở nước Hạ, nếu ở nước ngoài mà đám người này vẫn còn có thể động đậy khi rơi vào tay Mạc Hiển thì đã xem như được tổ tiên phù hộ rồi. 

“Tôi thấy anh nói chuyện với đám người đó lâu lắm, anh đã nói gì thế?”, Tần Lan vừa nhìn anh vừa nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu còn có chút lo lắng. 

Ngồi bên cạnh, Trần Hân lạnh lùng hừ giọng: “Xí, anh ta mà tra hỏi được gì cơ chứ!” 

“Nếu tôi hỏi được thì sao?!” 

“Hỏi được?! Anh mà hỏi ra được thì tôi đây sẽ chơi SM với anh!” 

“...” 

Brừm! 

Mạc Hiển đạp ga, chiếc xe tiếp tục lao về phía trung tâm thành phố như một con ngựa hoang đang phi nước đại. 

Trên đường đi, anh kể lại những điều mà mình vừa biết. 

“Chu Vân Phi?!” 

“Đồ khốn đó không cướp được thì lại bắt đầu giở trò bẩn sau lưng?!” 

“Dù có chết, tôi cũng không đưa bằng sáng chế ấy cho anh ta!” 

“...” 

Xem ra Tần Lan thực sự có đôi chút ân oán với Chu Vân Phi, một mặt là vấn đề hợp tác, mặt khác là chuyện trước giờ Chu Vân Phi vẫn luôn theo đuổi cô ấy. 

Có ai ngờ mặt nào hắn cũng gặp thất bại ê chề. Hắn đường đường là cậu cả nhà họ Chu, đã bao giờ chịu thiệt thòi như thế đâu! 

Khi đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi tình d*c, Mạc Hiển đã cho xe đỗ lại ngay trước cửa. 

“Anh tính làm gì vậy?!”, Tần Lan khó hiểu hỏi. 

Anh bình thản trả lời: “Chẳng phải người nào đó thích chơi trò k1ch thích à?! Tôi sẽ đi mua một cây roi!” 

Lúc này, cả Trần Hân và Tần Lan đều tối sầm cả mặt: “...” 

Trần Hân cũng chỉ buột miệng nói vậy thôi, vì cô ấy chắc mẩm Mạc Hiển không thể tra hỏi được gì từ đám người kia. 

Đã từng âm thầm theo dõi bọn chúng, cũng đã báo cảnh sát bắt chúng không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào họ thu được thông tin hữu ích cả. 

“Anh có phải là đàn ông hay không vậy, tôi chỉ buột miệng nói thế thôi mà anh lại xem là thật à?!”, Trần Hân phồng má, tức giận nói. 

Phụ nữ ấy mà, chỉ cần nhận thấy mình không thể thắng trong cuộc cãi vã thì sẽ giở chiêu “Anh có phải là đàn ông hay không” hoặc là nói sang vấn đề thái độ. 

Mạc Hiển bèn lấy điện thoại di động bật đoạn ghi âm vừa rồi, chỉ cần anh có thể hỏi được tin tức hữu ích, không ngại chơi trò k1ch thích. 

Thấy mình hết đường chối cãi, Trần Hân đành nhìn Mạc Hiển với vẻ mặt xin tha. 

“Chỉ một cây roi thôi thì chưa đủ, cần còng tay hay nến không?!” 

Trần Hân trừng mắt nhìn anh: “Khốn kiếp! Anh dám chơi thật đấy à, chị đây sợ anh không chịu được thôi!” 

“Ai sợ thì người đó làm cún!” 

Dứt lời, anh xuống xe rồi đi vào cửa hàng bên đường. 

“Chị Lan Lan, chị nhìn anh ta kìa…!”, Trần Hân lại là người ấm ức trước. 

Tần Lan vừa day day huyệt thái dương vừa khẽ thở dài: “Sau này hạn chế đối đầu với anh ta đi, em không phải là đối thủ của anh ta đâu!” 

“Hừ, sớm muộn gì anh ta cũng rơi vào tay em, để xem đến lúc đó em xử lý anh ta thế nào!” 

Mùa Xuân Ở Nhà Cỏ, Giang Châu. 

Về đến biệt thự, Mạc Hiển ném nào roi da, nào còng tay, nào nến lên ghế sofa. 

“Nào, thể hiện đi!” 

Trần Hân sợ sệt lùi về sau mấy bước. Cô ấy là một người mạnh miệng, bình thường rất giỏi nói, nhưng vào thời khắc quan trọng thì lại chẳng làm được gì. 

“Hôm… hôm nay trạng thái của tôi không được tốt, hôm khác đi, tôi nhất định sẽ làm vào hôm khác!” 

Mạc Hiển nhướng mày cười nhẹ: “Hôm khác?! Tôi chỉ muốn xem một bài nhảy nóng bỏng thôi, thế mà cô lại có ý đồ với tôi!” 

“Gì mà có ý đồ với anh?!” 

“Cô ám chỉ hẹn tôi hôm khác đó!” 

“Khốn kiếp, đùa nhạt vậy mà cũng đùa được!” 

“…” 

Trong lúc cãi vã, Mạc Hiển bỗng thu lại nụ cười trên mặt, đoạn nhanh chân đi đến bên cửa sổ rồi kéo hết rèm lại. 

Từ sau buổi tối tan sở nhận thấy bản lĩnh của anh chàng này, Tần Lan đã không còn nghi ngờ gì về năng lực của Mạc Hiển nữa. 

“Có người ở bên ngoài à?”, cô ấy hỏi bằng giọng cảnh giác, đôi lông mày thanh tú nhíu lại.