Điều nhà họ Chu đang rất cần lúc này là lấy được đất xây dựng ở Thành Bắc, nền kinh tế toàn cầu đang không ổn định, rất nhiều ngành nghề đã trong trạng thái bão hòa.
Giang Châu có hơn 10 triệu dân, Thành Bắc lại là một khu đất trống, mỗi một tấc đất ở đây mà xây dựng lên các cao ốc chọc trời, trung tâm mua sắm, khu vui chơi giải trí, đều là những thứ hái ra tiền.
Cũng có nghĩa là ai lấy được mảnh đất thì đã kiếm được núi tiền rồi, nhà họ Chu là công ty hàng đầu ở Giang Châu, đương nhiên muốn lấy được miếng đất tốt nhất rồi, nhưng đến nay vẫn chưa hề có động tĩnh gì.
Nhiều lần thăm dò khắp nơi cũng không có kết quả, bây giờ nhà họ Chu chỉ sợ mấy mảnh đất đẹp sẽ bị người khác cướp mất.
"Ba, sao ba lại tức giận? Ở trên đất Giang Châu này còn có người nào dám không nể mặt nhà họ Chu chúng ta sao?". Chu Vân Phi châm một điếu thuốc, nói với giọng lạnh lùng: "Hơn nữa, chúng ta cũng không cần phải quá lo lắng việc bên Thành Bắc kia. Thu mua được tập đoàn Phong Hoa, lấy được bằng sáng chế từ tay người phụ nữ kia, chúng ta cũng có thể kiếm được tiền như vậy, không phải sao!"
"Mày thì biết cái chó gì! Suốt ngày trong đầu chỉ nghĩ đến việc chơi gái. Không quan tâm đến những chuyện thương trường gì cả! Các hạng mục dự án ở Thành Bắc đều có liên quan đến sự phát triển của Giang Châu trong tương lai. Ai có thể giành được một chỗ đứng ở Thành Bắc cũng có nghĩa là tương lai sẽ có được chỗ đứng ở Giang Châu!".
Người đàn ông trung niên này đi qua đi lại vô cùng sốt ruột, tuần sau là tiến hành buổi họp báo công bố rồi, hiện tại còn chưa lấy được hạn ngạch, điều duy nhất ông ta lo lắng là có người đã đặt trước hạn ngạch này trong nội bộ, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa công khai, ông ta cũng không có cách thông qua các mối quan hệ bên ngoài để can dự vào trong đó được.
“Trong vòng một tuần, tốt nhất nên mau chóng tóm gọn tập đoàn Phong Hoa, có vậy chúng ta mới có thể tạo dựng được thế lực, lúc đó không ai dám tranh giành địa bàn với nhà họ Chu của chúng ta được!”
Chu Vân Phi kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Ha ha, có lẽ không đến một tuần! Tập đoàn Phong Hoa bây giờ đã như ngọn nến trước gió từ lâu rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể lụi tàn".
"Vậy thì làm nhanh lên! Tao không quan tâm mày dùng thủ đoạn gì nhưng phải lấy được tập đoàn Phong Hoa!"
"Được rồi! Con sẽ lo việc này!"
"......"
Sáng sớm hôm sau.
Mạc Hiển đang ở trong nhà bếp nấu ăn, hôm nay anh đang nghiên cứu món cuộn thịt xông khói kiểu Ý, nhưng thịt trong món cuộn của anh không phải thịt bò, cũng không phải thịt cừu, cũng không phải mầy đồ hải sản.
"Mềm thật đó! Đây là thịt gì vậy!"
Trần Hân cắn một miếng, nước cốt từ trong miếng thịt chảy xuống, thậm chí đến cả nước cốt cũng sánh mịn.
Khi cắn một miếng, miếng thịt mềm sẽ đi vào trong khoang miệng, như thể nó có thể nhảy múa trên đầu lưỡi.
Ngay đến cả Tần Lan vừa cắn một miếng, sắc mặt cũng hơi thay đổi: "Thịt này ăn ngon quá, tôi thấy không giống thịt cừu hay thịt bò. Đây là thịt gì vậy!"
"Ngon đúng không, chắc mấy người chưa từng ăn qua! Đây là thịt lừa, giá ba ngàn tệ nửa cân! Mỗi một miếng mọi người ăn ít nhất cũng có giá năm trăm tệ!", Mạc Hiển vừa nói vừa nêm thêm gia vị vào món thịt. Hôm nay mấy món như tôm hùm, bào ngư chỉ là món ăn phụ thôi.
Có thể thấy món thịt lừa này đắt và quý giá đến thế nào!
"Ba ngàn tệ nửa cân, điên rồi! Đắt hơn vàng nữa!". Vẻ mặt của Trần Hân không giấu nổi sự kinh ngạc, cô ấy nói: "Ngày nào cũng ăn như vậy, anh..... rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền thế?! "
Nửa cân là 500 gam, tương đương với sáu trăm nhân dân tệ một gam thịt lừa, hiện tại giá vàng công bố trên thị trường là 400 nhân dân tệ một gam, cái này đúng thật đắt hơn cả vàng.
Nhìn dáng vẻ như chưa nếm trải mùi đời của cô, Mạc Hiển không khỏi cười khẩy một tiếng: “Đời người sống có một lần, việc gì phải tính toán rõ ràng như thế? Mấy món đồ như nhà, xe cũng chỉ là vật ngoài thân, chỉ có đồ ăn ngon là không thể bỏ qua! Còn về phần có tiền hay không! Suy cho cùng thì đủ dùng là được!”