Chỉ hai cây kim, ông cụ đã có động tĩnh, tiếng hít thở biến mất đó lại xuất hiện.
Thật ra nếu tính thật thì đây đã là ba mũi kim rồi, vì mặc dù Hoả Hành Châm của thần y Điền đi trước một bước nhưng hiệu quả vẫn có.
Đầu tiên dùng Thủy Hành Châm để tổng hợp, sau đó dùng Thổ Hành Châm để đối kháng lẫn nhau, sau đó dựa trên nền tảng Hoả Hành Châm để tăng thêm một bộ Kim Hành Châm.
Sắc mặt ông cụ bỗng chốc từ màu vàng như nến trở thành màu kim, gần giống với màu vàng kim.
Cuối cùng!
Mạc Hiển vừa đâm vào đến vị trí giữa trán.
“Đây là… Mộc Hành Châm khó nhất?”, thần y Điền ngạc nhiên thốt lên.
Nghe thế Mạc Hiển quay lại nhìn ông ta, cười khẩy: “Ngu ngốc, nhìn cho rõ đi, tôi chỉ làm một lần thôi. Cái gì gọi là gỗ khô hồi xuân”.
Đâm một kim xuống.
Có thể cảm nhận được sự thay đổi cơ thể ông cụ, tay ông ta vô thức giơ lên.
Dường như một châm cuối cùng rót sự sống vào trong cơ thể.
Đây cũng là lý do tại sao thần y Điền lẩm bẩm Mộc Hành Châm khó học nhất.
Sau khi Mộc Hành Châm ổn định, thuật Ngũ Hành Châm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đã hoàn thành, có lẽ những người khác không nhìn thấy gì nhưng Mạc Hiển lại hài lòng gật đầu.
Phương pháp Ngũ Hành Châm chủ yếu nhắm vào năm huyệt vị lớn, thật ra liên kết lại là một hình ngôi sao năm cánh.
Sau khi gỗ khô hồi xuân cuối cùng hoàn thành, mộc sinh hỏa hồi dương.
“Nước!”, Mạc Hiển quay đầu nhìn Khương Minh.
Anh ta vội vàng lấy một bình nước khoáng đến, Mạc Hiển uống vài ngụm, sau đó phun vào người ông cụ.
Cái gì gọi là cây khô hồi xuân?
Chẳng phải phun chút nước là có thể lên mầm sao?
Lúc này người tinh ý phát hiện, tóc ông cụ đã trở thành màu đen, trước đây tóc ông cụ bạc trắng, sau khi thực hiện Mộc Hành Châm, một luồng sinh khí được rót vào.
Không chỉ có tóc ông cụ trở thành màu đen, ngay cả da cũng hồng hào hơn, ít nhất trẻ hơn mười tuổi.
“Minh Nhi…”
Khương Minh vội chạy đến, ngồi xổm bên giường nhìn ông cụ: “Ông nội, ông tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”
“Cơ thể ổn hơn nhiều rồi, ông thấy trong người như có một dòng nước ấm, rất thoải mái…”
Mạc Hiển khoanh tay lại khẽ cười nói: “Ông cụ đừng động đậy, vẫn chưa rút kim đâu, nằm yên nghỉ ngơi đi”.
Mặc dù đã tỉnh nhưng chắc hẳn là vẫn còn rất mệt mỏi, như thể đột nhiên bị gọi dậy trong lúc đang cực kỳ buồn ngủ vậy.
Ông ta sẽ không cảm thấy mình đã từng chết, chỉ là cảm giác giống như nằm mơ, bị mọi người đánh thức.
Nói được vài phút thì lại nghe tiếng ngáy của ông cụ, lúc này mọi người mới thở phào.
“Thế mà cậu lại biết Ngũ Hành Châm hoàn chỉnh. Ở tuổi của cậu, làm sao có thể biết được Ngũ Hành Châm hoàn chỉnh”, thần y Điền lắc đầu, không thể tin nói: “Ngay cả sư phụ tôi cũng chỉ biết Thủy Hành Châm và Hỏa Hành Châm. Cậu…”
“Thế nên tại sao ông chỉ biết Hoả Hành Châm đơn giản nhất?”
Mạc Hiển liếc nhìn ông ta lạnh giọng nói.
“Sư phụ tôi đã qua đời ba năm trước, lúc đó tôi vẫn chưa học được châm cứu Thủy Hành”, thần y Điền cười gượng nói.
Ba năm trước?
Nghe vậy, Mạc Hiển nhìn ông ta một cái: “Nếu tôi đoán không lầm, sư phụ của ông họ Tiết nhỉ? Tên là Tiết Khôn đúng không?”
“Sao… Sao cậu biết?”, ông ta ngạc nhiên nhìn Mạc Hải.
“Ông có bao giờ nghĩ ai đã dạy cho ông ta biết đến hai cách châm cứu đó không? Tôi nghĩ ông ta có tài nên mới dạy ông ta cả hai kỹ năng, không ngờ lại đào tạo một đệ tử không biết cố gắng như ông. Nếu biết trước thế thì tôi đã không dạy ông ta rồi”.