Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc

Chương 10



Xấu hổ. Cực kỳ xấu hổ!
Trong đại não của Trần Tử Tinh chỉ còn lại toàn ý niệm này. Thật sự không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa.
Trên mặt cậu đốt lên một mảng đỏ chót, Trần Tử Tinh cảm thấy thẹn đẩy đẩy Quan Thần ra, đại não chết máy, mặt vẫn còn chôn trong ngực hắn, trong nhất thời không biết làm gì, ngập trong đầu cậu lúc này chỉ thầm nghĩ đến việc phải đem cái tên ngốc Châu Biên nghiền xương thành tro.
Nhưng cũng may Quan Thần giống như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy bả vai cậu nói: "Cô nhỏ, giới thiệu với cô một chút, đây là bạn mới ngồi cùng bàn với cháu! Trần Tử Tinh, bạn nhỏ Tử Tinh."
Cậu bị Quan Thần lôi sang, Trần Tử Tinh lập tức phản ứng lại, ngẩng đầu liếc qua Quan Thần một cái, trên mặt hắn nở nụ cười tươi còn chọn chọn mi với cậu, "Sao còn thất thần như vậy? Cô nhỏ bạn cùng bàn mới của cháu tuy có chút ngốc, nhưng mà rất đáng yêu đấy."
Lại là đáng yêu!
Nhưng mà Trần Tử Tinh bây giờ cũng không còn mặt mũi mà đi so đo với hắn, trong lòng đang tính toán làm sao để giết chết Châu Biên cái tên hỗn đản này, không quá tự nhiên nói: "Chào, chào cô nhỏ."
Quan Thần cúi đầu nhìn cậu một cái.
Quan Tuyết cũng làm như chưa có xảy ra chuyện gì, nghe thấy như vậy liền nở nụ cười: "Xin chào xin chào, cô đây là ...lại nhiều thêm một đứa cháu a?"
Ngọa tào, Trần Tử Tinh bây giờ mới kịp phản ứng lại, mặt cậu lại càng đỏ lên, vội nói: ". . . . . . A không phải! A, chào dì!"
Trong lòng Quan Thần đột nhiên cảm thấy nao nao.
Cái quỷ gì vậy, bạn nhỏ cùng bàn tự mình chạy ra đây lao vào trong lồng ngực hắn, còn ngốc ngốc đỏ mặt lay không chịu động. Thái độ khác thường ngay cả bả vai cũng để cho hắn ôm, Quan Thần vỗ vỗ bả vai của Trần Tử Tinh, cúi đầu tiến đến sát bên tai của cậu nói nhỏ, ánh mắt loan loan trêu đùa: "Đừng, đừng sửa miệng, hai chúng ta ai với ai a, bạn nhỏ, cô tôi chính là cô cậu, người một nhà, đều giống nhau cả."
Trần Tử Tinh đầu nóng lên, không thể tự hỏi, nhưng cái này cũng không thể ngăn lại cậu từ hàm răng thoát ra mấy chữ, ". . . . . . Cút! Ai là người một nhà với cậu!"
Thấy thế, Quan Tuyết nở nụ cười sáng lạn cười vài tiếng, không giống như lúc nói chuyện với Quan Thần, Quan Tuyết ôn hòa nói: "Ha ha ha, không sao không sao, gọi cô cũng được, cô chỉ có mỗi mình Thần nhi là cháu thôi, sớm đã nhìn phát chán, đổi một người mới mẻ a."
Quan Thần: "Ai ai ai. Chừa cho cháu chút mặt mũi đi a Quan tiểu thư."
Bị cô trêu đùa bạn nhỏ cùng bàn một mặt ghét bỏ, trên mặt Quan Thần một vẻ không nhịn nổi nữa, trong lúc đó thì Trần Tử Tinh đứng ở đây cùng với hai cô cháu nhà này có chút xấu hổ, cũng may giây tiếp sau Quan Thần liền giải vây nói: "Được rồi được rồi, Quan tiểu thư, Tuyết tiểu thư, cô thân yêu của cháu, nhanh đi kiếm tìm tình yêu của cô đi. Cháu của cô còn đang có tiết tự học, cháu với Tử Tinh đi về lớp trước đây."
Quan Tuyết tiến lên vỗ vỗ lên đầu Quan Thần: "Được rồi được rồi, lăn nhanh một chút. Cô đi rồi, lần sau cháu và cô gặp nhau chính là năm mới rồi a."
Quan Thần gật gật đầu lấy lệ, nói biết rồi biết rồi. Trần Tử Tinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai người xoay người đi chưa được mấy bước, đằng sau liền truyền đến âm thanh.
"Thần nhi!" Quan Tuyết nói: "Ăn uống tử tế a!"
"Đừng có ngày nào cũng thức đêm rồi lại ăn mấy cái đồ không sạch sẽ đó!"
"Yêu sớm có thể, nhưng không thể gây tai họa cho con gái nhà người ta, cũng không được để lỡ việc học tập a!"
Thanh âm run lên, cô nói: "Cô nhỏ và bố mẹ cháu đều yêu cháu. Được nghỉ nhớ về nhà."
Quan Thần dừng một chút, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Quan Tuyết lau lệ cười nói: "Nhìn cái rắm gì mà nhìn, nhanh quay lại học đi!"
". . . . . ."
Trần Tử Tinh quay đầu nhìn Quan Thần, thần sắc phức tạp, nhưng mà trong một giây lúc mà hắn quay đầu lại, còn giơ lên một ngón tay cái cười nói: "Quan tiểu thư có thấy dọa người hay không a! Đã biết đã biết, sẽ quay về sớm, cô không thấy xấu hổ nhưng cháu thấy xấu hổ thay cô a!"
Sau khi Quan Tuyết đi không được bao lâu.
Trần Tử Tinh giống như ác bá, sau lưng là tiểu đệ Quan Thần, với vẻ mặt nhăn nhó đi đến chỗ cầu thang, một phát bắt được hai tên Mập Mạp và Châu Biên, đạp một chân lên tường chặn đường ra của họn họ.
Trần Tử Tinh: "Muốn chết như thế nào a, tiểu Châu Biên?"
Quan Thần đứng ở phía sau cũng phụ họa: "Muốn chết như thế nào a, Châu huynh."
Châu Biên lạnh run: "Đây. . . . . . Đây không phải do là tình huống cấp bách sao."
"Vậy sao cậu không đẩy Mập Mạp ra ngoài!" Trần Tử Tinh chỉ vào Mập Mạp lên án nói: "Ai thả rắm thì người đó chịu trách nhiệm! Danh dự cả đời của tôi đều bị hai người các cậu hủy rồi!"
Mập Mạp than thở: "Nếu không phải tại cậu đụng phải tôi thì tôi cũng sẽ không thả. . . . . ."
"Câm miệng!" Xá bá 306 Trần Tử Tinh nhíu mày, trừng mắt nhìn qua, "Ngươi còn dám ngụy biện! Tội càng thêm nặng, nói đi bạn học Tôn mập, ngươi muốn chết như thế nào?"
". . . . . ." Mập Mạp suy nghĩ một chút, run rẩy nói, "Nếu nhất định phải chọn, tôi, tôi....tôi chọn no chết."
Châu Biên: ". . . . . . Vậy, tôi chọn đánh điện tử đến lao lực mà chết bất ngờ."
Trần Tử Tinh lập tức lấy áo đồng phục chùm lên đầu hai người kia, đè đầu đánh.
Đây là cái giá phải trả cho việc làm vừa rồi——
Khi Trần Tử Tinh trở lại phòng học, lão Tôn đã chuẩn bị sẵn sàng chận địa để đón địch, cách thời gian tan học chỉ còn lại năm phút đồng hồ, gió thổi, ánh mắt của lão Tôn làm cho Trần Tử Tinh run run, cả người phát lạnh.
Kính mắt của lão Tôn lóe lóe: "Ba người các cậu, tiêu chảy tập thể à?"
Châu Biên và Mập Mạp vội gật gật đầu: "Ân ân ân. Đúng đúng đúng. Chính là như vậy."
Lão Tôn ha hả một tiếng: "30 phút a, cả ba người, vậy thật là vừa khéo nha."
Đại sự không ổn, Châu Biên linh cơ vừa động, nói: "Ách. . . . . . Ách, hôm qua, tối qua không phải là tụ hội của kí túc xá bọn em sao.... Ăn đến hư bụng, đúng! Bọn em tổ chức ăn ăn đến hư bụng!"
Thiên tài a Châu Biên! Trần Tử Tinh Mập Mạp cùng nhau nhìn cậu ta với ánh mắt khâm phục, đúng lúc này, Quan Thần đứng ra, nói: "Đúng đúng đúng, lão sư em có thể làm chứng, em thấy ba người bọn họ ngồi nhà vệ sinh nửa ngày, còn quên không mang giấy!"
Trần Tử Tinh: ". . . . . ." Cậu là đang nói chính mình đi.
Quan Thần tuyệt đối là một người đáng tin nhất, hắn đi ra ngoài có lí do đầy đủ, bốn cái đầu liền gật đầu, không có biện pháp, bắt không được nhược điểm.
"Được rồi được rồi, vào đi. Bốn người các cậu, hôm nay phải tự rút ra thời gian học thuộc từ mới, buổi tối giáo viên dạy môn tiếng Anh muốn đến kiểm tra."
Bốn người liên tục phụ họa, nhanh chóng chuồn vào trong lớp học. Tiếng chông tan học rất nhanh lại vang lên, bốn người tụ tập thành một nhóm, sau một hồi giải thích thì Quan Thần mới hiểu được vì sao bọn họ lại trở thành hội ngồi xổm ở đó.
Hắn không nghĩ tới chính mình cư nhiên cũng sẽ có một ngày, lưu lạc đến mức cần người khác tiết ăn kiệm dùng để cho hắn vay tiền.
Nhưng cài này không ảnh hưởng đến việc Quan Thần cảm thấy cảm động, hắn lấy tay che đi hai mắt, ô ô nói: "Anh em tốt! Nghĩa khí a! Tuy rằng tôi thật sự không thiếu tiền. . . . . . Nhưng mà phần ân tình này Quan đệ tôi sẽ nhớ kỹ!"
Châu Biên ôm quyền, so với hắn càng cảm động: "Quan đệ khách khí! Cũng may cậu không có việc gì, tôi liền có tiền để mua trò chơi ."
Mập Mạp cũng cảm động: "Không tồi không tồi, Mập ca của cậu thiếu chút nữa thì không được ăn khuya, ha ha ha ha."
Trần Tử Tinh lạnh mặt nhìn ba cái tên làm trò bên cạnh.
Quan Thần nhìn qua.
Trong nháy mắt bốn mắt chạm vào nhau, Trần Tử Tinh bỗng nhiên cúi đầu thật sâu, còn thật sự ôm quyền nói: "Ca!"
Quan Thần;"? !"
Châu Biên: ". . . . . . Ngọa tào! Đáng giận, bị Tinh nhi giành trước !"
Quan Thần bị kinh hách, chọn chọn mày: "Chỉ cần một tiếng ca ca có đây không? Chính là cái loại có thể đưa cho cậu mấy trăm vạn ấy."
Trần Tử Tinh ngẩng đầu: "Ca ca có đây không?"
Châu Biên vội vàng nói theo: "Ca ca, có đây không!"
Chỉ có Mập Mạp trên mặt dữ tợn run lên, lấy thái độ cương quyết nhận thân đến trước mặt Quan Thần, ồm ồm nói: "Ông nội, có đây không?"
Trần Tử Tinh & Quan Thần & Châu Biên: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Lỗ Trí Thâm cậu tha cho các huynh đệ đi.