Tiết tự học tối cuối cùng, trong lớp bắt đầu ồn ào dần lên, giáo viên trực ban luôn luôn đúng giờ đến hét ở trên bục giảng, nhưng học sinh vẫn cứ tôi hét rồi cậu hét, im lặng được một lúc thì lại bắt đầu ồn ào.
Nhưng cũng không quá lâu, Lão Tôn đã xuất hiện ở cửa đằng sau.
Cả lớp lập tức im lặng, Lão Tôn đứng ngoài cửa, nhìn về phía bàn của Trần Tử Tinh nói, "Tử Tinh, ra ngoài một chút."
"Tìm cậu làm gì vậy?" Quan Thần hỏi.
"Không biết." Trần Tử Tinh nói xong đứng lên, đi đến chỗ lão Tôn.
Quan thần ở đằng sau giống như đứa bé dùng ánh mắt kỳ quái nhìn theo cậu.
Cậu theo lão Tôn đi ra ngoài hành lang, cuối cùng dừng lại ở cửa văn phòng, lão Tôn vừa đi vừa nói, "Cuộc thi lần này trường chúng ta có em và một học sinh khác tham gia thi đấu, cuộc thi này không phải chuẩn bị thi rồi sao, em thời gian này cố gắng cùng giáo viên tiếng Anh bổ trợ một chút, tranh thủ đoạt được giải thưởng. Trường học cũng được thơm lây."
Cậu theo lão Tôn đi vào trong, giờ này hầu như tất cả các giáo viên đều đã tan tầm, chỉ có giáo viên tiếng Anh vẫn ngồi ở kia, bên cạnh cô là một nam sinh, đang im lặng cúi đầu nghe cô giảng bài.
Xem ra đây chính là người lão Tôn đã nói "Một học sinh khác" .
"Tĩnh Nhã, đây là Trần Tử Tinh của lớp tôi." Lão Tôn đưa cậu đến trước mặt giáo viên tiếng Anh, "Giao cho cô đấy."
Lâm Tĩnh Nhã là giáo viên tiếng Anh mới được phân đến lớp ba, khai giảng mới được mấy tuần, nên ấn tượng của Trần Tử Tinh đối với cô không sâu, chỉ nhớ được tiết của cô cũng không tồi, ngoài việc làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi ra thì cũng không có tật xấu gì.
"Vâng. Vất vả rồi." Lâm Tĩnh Nhã gật gật đầu, mặt cô rất nhỏ, kính mắt có chút lớn. Chỉ thấy cô nâng lên mắt kính khẽ mỉm cười giới thiệu, "Đây là một học sinh lớp khác mà cô đưa đến, Hứa Hồng Dương. Hồng Dương đây là bạn Trần Tử Tinh lớp ba, hai em đến lúc đó phải cùng nhau lên tỉnh tham gia thi đấu."
Lão Tôn thấy không có vấn đề gì nữa thì dọn dẹp đồ đạc một chút rồi ra về.
Trần Tử Tinh lễ phép mà xa cách chào hỏi cô và Hứa Hồng Dương.
Hứa Hồng Dương nhìn cậu một cái, cũng chỉ nói một câu xin chào, liền rời ánh mắt về trên sách vở, Lâm Tĩnh Nhã nhìn hai người bọn họ qua loa như vậy thì cũng có chút xấu hổ nói: "Vậy Trần Tử Tinh em lại kia lấy ghế lại đây đi, tôi nói cho các em. . . . . ."
Nửa tiết tự học còn lại cứ như vậy trôi qua.
Một tiếng chuông vang lên, cả một tầng lớp trọng điểm lập tức tuôn ra, Trần Tử Tinh ngáp một cái bước ra ngoài cửa, liếc mắt liền thấy Quan Thần đang đứng tựa ở ngoài lan can, nhìn cậu nhướng mày, toe toét cười.
"Mới xong à." Trong tay hắn là bữa ăn khuya, cười đắc ý, "Tiểu soái ca, có đói bụng không?"
Hắn không nói đến thì còn đỡ, nhắc đến, bụng của Trần Tử Tinh liền kêu lên.
Cậu đi về phía trước, đi đến trước mặt Quan Thần, muốn lấy cái phần ăn khuya kia, ngẩng đầu hỏi, "Nhanh vậy, trốn tiết đi mua à?"
Quan Thần nháy mắt với cậu, hư một tiếng, ngay lúc tay Trần Tử Tinh sắp đụng đến cái túi đồ ăn khuya, thì Quan Thần bỗng nhiên nhấc túi đồ ăn lên.
"Cậu. . . . . ." Trần Tử Tinh nói.
"Aizz, còn chưa trả lời muốn hay không muốn đấy." Quan Thần nói.
". . . . . ." Trần Tử Tinh tiến lên từng bước để lấy, rất ngoan nói, "Muốn. Được rồi đưa đây cho tôi. Tôi đói."
Giọng nói của cậu nhàn nhạt thế mà lại tác động sâu vào trái tim Quan Thần, cậu, cậu con mẹ nó.... thật, thật đáng yêu quá đi.
Trần Tử Tinh tự mình bổ nhào qua, Quan Thần thuận thế ôm lấy cậu, nhìn qua một cái thật giống như Trần Tử Tinh đang tự mình lao vào lồng ngực của Quan Thần. Quan Thần ôm lấy cậu, bữa ăn khuya đưa vòng ra sau lưng của cậu, cúi đầu xuống ở khoảng cách gần liền nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Trần Tử Tinh, "Đói rồi sao. . . . . . Vậy cậu gọi một tiếng Quan Thần ca ca đi, ca liền cho cậu ăn. Trả công cho tôi còn chưa hết tiết đã phải vất vả chạy đi mua đồ ăn khuya cho cậu."
Trần Tử Tinh bị ép không nghĩ đến cậu ta lại đột nhiên làm ra cái động tác cợt nhả này, cậu bây giờ vừa đói vừa mệt vừa buồn ngủ lại bị Quan Thần làm như vậy, khiến cho cậu có chút mờ mịt. Chỉ số thông minh của tối nay đã đốt hết rồi, không còn xót lại nữa.
". . . . . ." Trần Tử Tinh trầm mặc nói, "Quan, Quan. . . . . . chó con, mau đưa cho tôi đi. Tôi đói sắp chết rồi."
Thật buồn ngủ.
Trần Tử Tinh bây giờ đang thầm nghĩ sau khi về ăn xong bữa khuya, rồi chui vào trong chăn, nghỉ ngơi thật tốt. Cậu đem đầu vùi vào trong ngực của Quan Thần, ngáp một cái nói.
"Không thì cậu kéo tôi về phòng đi." Trần Tử Tinh không hề phòng bị nói.
Được.
Quan Thần thấy cậu như vậy, trong lòng không hiểu sao lại khơi dậy một ý nghĩ mãnh liệt muốn bảo hộ cậu, trái tim trong phút chốc, nói chính xác đó là: A Vĩ chết rồi, chết rồi.
Bữa ăn khuya cái gì a! Bữa ăn khuya tính là gì, cho cậu, cho cậu! Cái gì cũng cho cậu hết!
"Được rồi được rồi. . . . . ." Quan Thần lập tức đỏ mặt, chân tay luống cuống, đây được tính là gì, tính là hắn đang bị đùa giỡn lại sao? Quan Thần vỗ vỗ Trần Tử Tinh, "Được rồi, được rồi, bữa khuya đưa cho cậu, đi, chúng ta quay về KTX."
Trần Tử Tinh bản thân không hề tự giác, từ người Quan Thần đứng thẳng lên, ngáp một cái, nhìn thấy bữa khuya Quan Thần đưa, thản nhiên nhìn thoáng qua.
"Cậu cầm." Cậu khoanh tay dẫn đầu đi xuống tầng, "Mệt chết tôi rồi. Đi về nhanh đi, nhanh về đi ngủ."
"Cái này. . . . . ." Quan Thần vui vẻ, "Cậu giống như là ông chủ của tôi vậy. Đi, ông chủ nhỏ, đều nghe theo cậu."
Hắn cầm theo bữa ăn khuya, bước nhanh theo cậu.
Gần đây thời tiết lại bắt đầu chuyển lạnh, khí lạnh của mùa đông sắp kéo tới đây, đi một lúc thì về đến KTX, Trần Tử Tinh liền lấy chăn bông dày ra, ném lên trên giường, mọi người đều đang chui ở trong chăn sưởi ấm, Trần Tử Tinh vừa mới lồng xong vỏ chăn, chợt nghe thấy tiếng của Quan Thần đánh răng rửa mặt về, vừa đẩy cửa ra thân thể run lên thì thầm nói: "Thật là lạnh, thật lạnh. Tử Tinh, Tử Tinh! Cứu mạng!"
Trần Tử Tinh nhìn sang, cho hắn một cái biểu tình cậu xứng đáng: "Biết lạnh rồi mà đi ra ngoài còn không mặc quần áo tử tế vào?"
Này một tiếng, Trần Tử Tinh từ trên giường nhảy xuống mặt đất, động tác rõ ràng lưu loát, cậu lấy cái ghế ở trước bàn ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh quay đầu nói: "Chó con, lại đây."
"Không phải, " Quan Thần đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, tay khoát lên bàn nhìn Trần Tử Tinh, "Cậu gọi con của tôi, còn nói tôi là chó, vậy cậu là cái gì cậu tự nói xem?"
". . . . . . . . . . . ."
Tôi kháo. Câu hỏi hay.
Trần Tử Tinh đại khái trầm mặc một phút đồng hồ. Cậu lấy bữa khuya đẩy vào giữa, liếc Quan Thần một cái, "Cậu nói cái rắm gì mà nói lắm thế. Có ăn không, không ăn thì tôi ăn một mình."
"Ai, thật không biết xấu hổ nha Tử Tinh! Đây là tiền tôi mua đấy." Quan Thần thấy Trần Tử Tinh ngay lập tức cướp lấy bữa ăn khuya không thèm để ý hắn, cũng nhào vào, hai người cùng tranh cướp thức ăn, "Hắc cậu đúng là không biết khách khí nha!"
Trần Tử Tinh đá văng hắn, "Cậu cắn tôi."
Hai người náo loạn một lúc, cuối cùng cũng ăn xong bữa khuya, Trần Tử Tinh mang vỏ hộp cơm đi vứt, xong thì leo lên giường.
Bên trong chăn có chút không thích hợp.
Đầu gối của cậu vừa mới quỳ xuống giường liền nhìn thấy một tên đang rất tự nhiên chiếm lấy giường cậu, thấy cậu leo lên hắn thậm chí còn quay đầu lại sung sướng cảm thán nói: "Tôi thao, chăn này của cậu thật thoải mái, thật ấm."
Trần Tử Tinh: ". . . . . ." Lại là cậu ta.
Chăn của Quan Thần mỏng, cũng không có thời gian ra ngoài mua một cái dày hơn, liền thuận lí thành chương ở sau lưng Trần Tử Tinh chui vào chăn của cậu. Trần Tử Tinh vẻ mặt bất đắc dĩ, bị hắn giống như con gấu ôm từ phía sau, trầm mặc nghĩ, cậu thế này là thế nào, bị hắn xem là gồi ôm hình người cỡ lớn à?