Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc

Chương 40



"Quan Thần, cô nhỏ của em đến đây, có việc tìm em đấy."
Trần Tử Tinh dừng lại, quay đầu nhìn.
Vẻ mặt của Quan Thần không đúng lắm, có chút kinh ngạc, lại nghiêm túc.
"Vâng, " Quan Thần nói, "Em đi ngay đây ạ."
Trần Tử Tinh có chút để ý, quan hệ giữa Quan Thần và cô nhỏ của hắn có vẻ rất tốt nha, nhưng sao lại lộ ra cái vẻ mặt này. . . . . .
Xảy ra chuyện gì rồi?
Trần Tử Tinh đoán có lẽ là chuyện trong nhà hắn.
Nhìn Quan Thần hơi hơi nâng mày, cậu có chút lo lắng, nhưng cũng không nói gì cả, Quan Thần quay đầu lại nhìn cậu ý bảo hắn đi một lúc, sau đó liền chạy ra ngoài.
"Tinh ca, " Quan Thần nhìn chằm chằm cậu, "Đợi chút nữa quay lại lại chơi cùng với cậu nhé."
Lão Tôn không kiên nhẫn đẩy hắn một cái, "Được rồi, nhanh lên, cô của em đang chờ đấy."
Trần Tử Tinh nói, "Nghe thấy chưa, đi nhanh đi, không ai làm phiền tôi tôi còn được thanh tịnh."
"Không có lương tâm." Quan Thần nói xong, chạy đến chỗ Trần Tử Tinh rồi nâng lên một chân, ngay tại lúc Trần Tử Tinh đã chuẩn bị tinh thần để PK với hắn thì chân của Quan Thần lại rơi xuống đất, xoay người đặt tay lên đầu của Trần Tử Tinh, tư thế vô cùng sa điêu (thú vị, hài hước).
". . . . . ." Trần Tử Tinh thếu chút nữa thì đè hắn xuống đất để đánh.
Quan Tuyết đang đứng chờ ngay ở cửa.
Quan Thần ngoan ngoãn đi qua, một câu cũng không nói, bộ dạng có vẻ rất ngoan.
"Ai không biết còn tưởng cháu rất ngoan ngoãn đấy." Quan Tuyết hừ một tiếng, ngữ khí không được tốt.
Lão Tôn từ phía sau đi tới, trên hành lang gió đang thổi vù vù, làm y run run, lão Tôn đứng vào trong văn phòng nói.
"Cô Quan Thần, người tôi đã đưa đến cho cô, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đừng làm khó đứa nhỏ."
Lão Tôn lúc vừa mới nhìn thấy Quan Tuyết, liền cảm thấy cô không đúng lắm, lai giả bất thiện, tình huống gia đình nhà Quan Thần lão Tôn cũng được nghe qua, cho nên. . . . . . Y nghĩ rằng tiếp theo đây sẽ xảy ra mấy cái tình tiết nhà giàu vừa căng thẳng vừa kích thích.
Cho nên làm một người thầy như y có nghĩa vụ phải nói một chút.
"Cảm ơn thầy, tôi đưa Quan Thần đi trước." Quan Tuyết dứt lời, mỉm cười, vô cùng quý phái. Nhưng tay cô thì lại đang dùng sức không để cho Quan Thần cự tuyệt, cố không mất đi phong thái, một đường kéo Quan Thần đến một dãy hành lang không có người.
"Ai ai ai!" Quan Thần nói, "Cô nhỏ, cô nhỏ, nhẹ chút, đau."
"Cháu cũng biết đau cơ à?" Đi đến cuối hành lang, Quan Tuyết khoanh tay nhìn hắn, "Trưởng thành cứng cánh rồi, cái gì cũng dám làm có phải không?"
Ngọn đèn cách cuối hành lang hơi xa một chút, chỉ có thể dựa vào ánh trăng, Quan Thần có thể nhìn thấy được những nếp nhăn khắc sâu trên khóe mắt của cô nhỏ, bên dưới là một quầng thâm.
"Cô bận gần chết rồi, thế mà cháu còn mang đến cho cô đống phiền phức này....Aizz, cháu cái đứa nhỏ này." Quan Tuyết thở dài một tiếng, vén sợi tóc ra đằng sau tai, "Nói xem, người kia là ai? Đứa nhỏ lần trước bị đẩy ra ngoài đó sao?"
Quan Thần: "Ách. . . . . . Vâng."
Quan Tuyết rất hiểu hắn, dáng vẻ nào của Quan Thần cô cũng đã nhìn thấy, lúc cô thấy hắn đối với người ta niềm nở ân cần, Quan Tuyết đã cảm thấy có vấn đề rồi, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng vừa rồi lúc cô ngồi trên máy bay đã nghĩ nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy khả năng cao nhất chính là cậu nhóc kia rồi.
Thấy Quan Tuyết không nói gì, Quan Thần có chút chột dạ cười cười nói: "Cô nhỏ, cháu đây không phải là tin tưởng cô nhỏ sao, bởi vì cô nhỏ là người tốt nhất cho nên cháu mới muốn nói cho cô biết chuyện này. Cháu cảm thấy cô nhỏ chính là một người cô tốt nhất trên đời này nên mới nói nha."
Lời nói này.
Rất nịnh nọt, nhưng Quan Tuyết lại rất hưởng thụ.
"Cháu tên nhóc này. . . . . ." Quan Tuyết bất đắc dĩ nói, "Nói trắng ra là cháu muốn cô giúp cháu chậm dãi cọ cọ cha mẹ cháu, sau này chuyện này cũng dẽ nói hơn chứ gì?"
Quan Thần vò đầu, "Cháu là loại người này sao. . . . . ."
"Trong lòng tự hiểu rõ." Quan Tuyết nói, "Sau đó thì sao, hai đứa đã bên nhau rồi sao? Gọi cậu bé ra đây luôn đi."
Quan Tuyết trong lòng cũng tức giận, tuy rằng hiểu được chuyện này hơn phân nửa là do đứa cháu của mình làm ra, nhưng cô lại luôn đứng về phía Quan Thần bên này, nên ấn tượng về Trần Tử Tinh cũng trở nên có chút không tốt.
Quan Thần nói: "Vẫn chưa."
Quan Tuyết: ". . . . . ."
"Vẫn chưa? !"
Quan Tuyết hai mắt trừng lớn, trợn mắt há hốc mồm, ngọa tào, cô trong nháy mắt không nói được gì, cô trước khi đến đây đã phải chuẩn bị tinh thần bao nhiêu, còn làm cả công tác tư tưởng, nhưng lại đều là tốn công vô ích! ?
Sao lại có người còn chưa thành đôi với người ta đã chạy đến come out với người nhà thế hả! !
Quan Thần còn cố tranh luận, "Làm sao? Cháu lúc trước gọi điện cũng chỉ muốn nói cho cô biết là cháu thích con trai thôi mà."
Quan Tuyết cào cào tóc: "Cháu cũng không nói với cô là đã thành một đôi!"
Quan Thần không phục nói: "Không không không, thành đôi tất nhiên sẽ thành đôi, nhưng vấn đề chính là thời gian mà thôi!"
Quan tuyết: ". . . . . . Ngài lấy đâu ra tự tin thế!"
Quan Thần, "Ai có thể cự tuyệt một người đẹp trai lại có trái tim dịu dàng theo đuổi cơ chứ."
Quan Tuyết như bị bắn trúng một mũi tên, trước kia cô lãng tử quay đầu cũng là vì...chồng của cô rất đẹp trai, có tiền, quan trọng nhất là rất yêu chiều cô. Kiên trì được một năm cuối cùng Quan Tuyết cũng phải dơ cờ trắng đầu hàng.
Nhưng mà.
"Cháu....và cha cháu giống hau như đúc." Quan Tuyết đỡ trán nói, "Cháu có biết cha cháu theo đuổi mẹ cháu thế nào không?"
Quan Thần nói: "Theo đuổi thế nào ạ."
Quan Tuyết nói: "Lúc ấy tuy rằng nhà chúng ta cũng có tiền, nhưng bên nhà mẹ cháu cũng là nhà có tiền, mẹ cháu lại còn xinh đẹp, có học thức hiểu lễ nghĩa, thời bấy giờ cũng là một đại tiểu thư có tiếng. Cha cháu quả thật không xứng với chị ấy."
"Sau đó bỗng một ngày cha cháu chạy về nhà nói với ông nội và bà nội cháu...." Quan Tuyết nghĩ đến đây liền lộ ra một vẻ mặt ghét bỏ, "Bảo rằng hãy nhanh nhanh chuẩn bị một chút, anh ta muốn mang tiểu thư Trương Sam Nguyệt nhà họ Trương cưới về nhà."
"Kết quả bận rộn chuẩn bị, đến cuối cùng cả nhà mới phát hiện ra người ta còn chưa cả đồng ý nữa, cha cháu còn đang trong giai đoạn theo đuổi người ta, không biết anh ta lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng mình có thể đạt được—— lúc ấy còn náo loạn ra một cái hôn lễ ô long (mất mặt), nhà chúng ta cũng vì chuyện này mà bị cười nhạo mấy năm liền."
Quan Thần từ nhỏ đã bất hòa với người trong nhà, Quan Tuyết cũng biết hắn không thích nghe, nên cũng ít nói với hắn những chuyện liên quan đến cha mẹ hắn, vì vậy đây chính là lần đầu tiên hắn được nghe chuyện thời cha theo đuổi mẹ hắn.
Không nghĩ đến nha.
Quan Thần nói: "Sau đó ông ấy làm sao để theo đuổi được mẹ cháu?"
". . . . . . Dựa vào việc không biết xấu hổ đấy." Quan Tuyết nói, "Mềm không được thì mạnh bạo, mạnh bạo không được thì lại mềm, tạo ra sự ngẫu nhiên gặp gỡ, làm cho người ta thấy mình thâm tình, lúc đó mấy đứa con gái bọn cô còn đánh cược với nhau đến khi nào thì cha cháu mới bỏ cuộc. Dù sao người ta không thích chính là không thích, ai thèm để ý đến thâm tình hay không."
"Sau đó ông ấy kiên trì được mấy năm, có công mài sắt có ngày nên kim sao?"
"Hở, không, không có." Quan Tuyết nói.
"Cha cháu cái con người đó không được, rất hoa tâm, chỉ được ba phút nhiệt tình thôi, sau một năm đã bỏ cuộc rồi."
"Vậy. . . . . ."
"Chỉ là sau này, " Quan Tuyết nói, "Mẹ cháu nhìn qua nhìn lại phát hiện tất cả đều chướng mắt, điều kiện của ba cháu cũng không tệ lắm, lại tốt với chị ấy, cuối cùng hai nhà ám chỉ với nhau một chút, cuộc hôn nhân này cứ thế mà thành thôi."
Quan Thần trầm mặc .
". . . . . . Một câu truyện thật trân thực."
"Cho nên, cô mới muốn nói cho cháu, đừng nói quá nhiều cũng đừng xúc động, người ta nếu không thích cháu thì chính là không thích cháu. Không cần phải uổng công vô ích, đó chính là vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí tiền tài."
"Thay vì quý trọng người yêu mình, mọi người càng nguyện ý quý trọng người mình yêu hơn. Bởi vì bản thân đã vì người kia mà trèo đèo vượt suối, tình yêu lại càng đáng quý." Quan Tuyết bước về phía trước hai bước, sờ sờ đầu Quan Thần, "Nhưng rất ít người có thể dừng lại, nhìn xem những người đã vì mình mà trèo đèo vượt suối, cho nên cô hy vọng cháu có thể lưỡng tình tương duyệt, nếu như không thể thì cũng không được miễn cưỡng."
Trong trí nhớ của hắn, cô nhỏ chính là một kẻ điên, người phụ nữ điên, một nữ cường nhân, là một người có thể chơi đùa cùng hắn, là một trưởng bối rất gần gũi, rất ít khi nói với hắn những lời nói thấm thía như thế này.
Cháu trai là đồng tính luyến ái —— đối với Quan Tuyết mà nói thì là một việc rất quan trọng.
Quan Thần trong nháy mắt có chút nghẹn lời, hắn nói: "Vâng."
Quan Tuyết thấy hắn như vậy, trong lòng nghĩ đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, cho dù là học trung học, trưởng thành hơn thì vẫn là bộ dạng ngây ngô.
"Thần nhi." Quan Tuyết ôn nhu nói, "Đồng ý với cô nhỏ, vô luận như thế nào cũng không được để cho bản thân mình bị tổn thương, được chứ."
"——"
"Nếu có thể, cô sẽ ủng hộ cháu." Quan Tuyết nhẹ nhàng chậm dãi nói, "Cô chỉ là . . . . . Hy vọng cháu có thể vui vẻ, thoải mái hơn một chút."
"Thần nhi, xem, biển lớn đủ rộng đủ xanh chưa?"
Ngày Quan Thần còn rất nhỏ, có một buổi tối như này, Quan Tuyết đột nhiên bay về nước, rồi sau đó đột nhiên "trộm" đứa cháu nhỏ của cô đi.
Những thứ kia đối với một đứa trẻ chuyên bị nhốt ở nhà như Quan Thần mà nói, tất cả đều có vẻ như rất đột ngột, bất ngờ chẳng kịp phòng, hắn ngồi trên xe của Quan Tuyết ngây người thật lâu, cuối cùng Quan Tuyết dừng xe lại ở một nơi không khí rất mát mẻ.
Mở cửa xe, có thể nhìn thấy một vùng biển mênh mông bất tận.
Bởi vì một lần liếc mắt này hắn từ đó về sau luôn thích những nơi mênh mông rộng lớn.
"Cô, " Đêm đó Tiểu Quan Thần níu chặt lấy quần áo của Quan Tuyết bất an hỏi, "Quay về đi. . . . . ."
"Sao vậy?"
Lúc đầu, Quan Tuyết ngồi xổm xuống đối diện với củ cải nhỏ Quan Thần, cô nhìn thấy sự bất an cùng khẩn trương của hắn, vì thế cô cúi đầu cụng trán mình vào cái trán nhỏ của đứa nhóc.
"Sợ bị mắng sao?" Một Quan Tuyết hai mươi tuổi cười sang sảng, "Gì cũng không được sợ, con trai muốn làm gì thì làm cái đó, muốn chơi thì chơi, tuy rằng cô không có bản lĩnh gì, cũng không giống như mấy trưởng bối khác nói mấy lời đứng đắn. . . . . ."
"Nhưng mà, Thần nhi." Quan Tuyết ôn nhu nói, "Cô hy vọng cháu có thể vui vẻ, không có gì tiếc nuối, có chuyện gì cô đều có thể giúp cháu gánh vác, cô—— chính là vì điều này mà quay về đây."
Cuộc đối thoại đêm đó đã ảnh hưởng đến cả một đời của Quan Thần.
Sau này hắn mới hiểu, trước đó không lâu hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của Quan Tuyết đã qua đời.
Cha và mẹ của cô.
Mà Quan Thần lúc ấy bởi vì có tiết, tận mãi đến lúc đưa tang mới được người nhà mang đến lễ tang.
Quan Tuyết chú ý tới Quan Thần người đến muộn đang lững thững đi đến, một đứa trẻ nho nhỏ, giống như một con búp bê của cha mẹ vậy, trong đôi mắt kia không hề có thần thái mà một đứa trẻ con nên có.
—— thật đáng thương.
Yết hầu của Quan Thần lăn lăn, nói, "Vâng."
Nói đến đây, cũng thấy không còn gì để nói nữa. Hai cô cháu đứng lại nói vài chuyện lặt vặt một lúc, cuối cùng, Quan Thần phất tay chào tạm biệt Quan Tuyết, Quan Tuyết lại đột nhiên nói.
"Thật ra. . . . . . chuyện kia của cha cháu còn tiếp nữa."
"Có một lần có một nhóm công tử đi đua xe, trong đám đó có một người thiếu chút nữa thì đụng phải một người phụ nữ đang mang thai, đúng lúc đó cha cháu lại đi ngang qua, thấy thế vô cùng lo lắng đưa cô ta đến bệnh viện sau khi nói chuyện mới biết được là cha cháu lúc đó đang đi nói chuyện làm ăn, nhưng vì liên quan đến mạng người nên anh ta ném công việc sang một bên trước."
"Mà cháu nói xem có khéo không cơ chứ, người phụ nữ có thai kia lại chính là chị gái của mẹ cháu."
Quan Tuyết cười nói: "Nhưng làm chuyện tốt, chớ hỏi tương lai. Thần nhi, không thẹn với lương tâm, không lưu lại tiếc nuối là được rồi."
"Bất luận cháu là dạng người gì, thích con trai hay là thích con gái, cô nhỏ vẫn mãi yêu cháu."
--------------------------------------