- Hình như bị người nhà phát hiện rồi.
- Á, không phải chứ, đúng là không nên về.
- Đúng thế mẹ nó nữa! Hào môn đúng là trâu bò
- Đúng là trâu bò thật
Trần Tử Tinh nhìn thấy tin nhắn, mơ hồ cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm.
Tàu điện ngầm, người già, điện thoại.
Hôm nay là buổi sáng ngày nghỉ thứ ba của tết nguyên đán, Quan Thần đã hơn một ngày rồi không thấy xuất hiện.
Cậu nhướng mày, vươn ngón tay chọt chọt màn hình điện thoại.
- Các cậu đang nói ai vậy?
Châu Biên- bản tin đấy, cậu xem tin tức ngày hôm nay đi, cậu ấm nhà giàu không muốn kế thừa gia nghiệp, bỏ nhà đi hai năm hôm nay đã bị bắt về kế thừa rồi.
Châu Biên – cậu nói xem còn là ai được nữa
- Quan thiếu gia của chúng ta sao?
Trần Tử Tinh trầm mặc.
- Cậu ta một ngày rồi không xuất hiện á
Châu Biên -?
Mập Mạp -?
Mập Mạp – Cậu còn không biết thì sao bọn tôi biết được
Châu Biên -@Đẹp trai nhất Diêm Thành không ai sánh bằng bạn trai cậu đang tìm cậu kìa.
Trần Tử Tinh -?
Quan Thần vẫn không trả lời tin nhắn.
Châu Biên – thật sự không có ở đây à.
- Vòng bạn bè* với dòng thời gian* cũng không thấy câu ta đăng gì cả.
*Vòng bạn bè là nơi đăng bài trên wechat, dòng thời gian là nơi đăng bài trên QQ
Mập Mạp trêu ghẹo- thiếu gia nhà giàu nói không chừng đã về nhà kế thừa gia nghiệp rồi.
- Đúng chứ Tử Tinh
Châu Biên – Đúng chứ Tử Tinh
Trần Tử Tinh: ". . . . . ." Cố tình, cái tên Mập Mạp chết tiệt này tuyệt đối là cố tình, ngay cả cái nick name bình thường hay gọi cũng đổi rồi.
- Các cậu khi nào thì quay lại trường?
Châu Biên - Tôi tính sáng mai, tên Mập kia định sáng hôm nay, bọn tôi đang trong quá trình thảo luận.
Mập Mạp – Như trên, thế còn cậu?
Trần Tử Tinh – Chiều nay, ba mẹ tôi đi hẹn hò rồi, cái nhà này đã không còn chỗ cho tôi nữa rồi.
Châu Biên – Chính xác
Mập Mạp – Đúng đấy
Lưu Tiệp – Buổi chiều tôi cũng quay lại trường
Hạ Viêm – Tôi có việc, buổi tối sẽ quay lại
Châu Biên & Mập Mạp & Trần Tử Tinh – Thì ra các cậu cũng có mặt sao?
Lưu Tiệp & Hạ Viêm -. . . . . . Sao vậy?
Trong nhóm trò chuyện của phòng kí túc xá, Trần Tử Tinh mở danh sách thành viên ra tìm đến cái tên được ghi chú là đẹp trai nhất Diêm Thành không ai sánh bằng sau đó gửi cho hắn một tin nhắn.
- Lúc nào cậu mới quay lại trường
Không nhận được tin nhắn trả lời lại.
Bốn giờ chiều, lúc Trần Tử Tinh ngủ trưa tỉnh lại, nhìn điện thoại không hề có một cái tin nhắn nào, vừa ngáp ngủ vừa bước lên xe bus, trên xe bus người chật cứng, nên cũng không cảm thấy lạnh.
Vị trí mà bọn họ trước đây đã từng ngồi, hôm nay đang có một đôi mẹ con ngồi đó, bé trai đang ngồi trên đùi của mẹ nó, đứa lớn hơn ngồi ghế bên cạnh, mẹ bọn chúng đang nói với hai đứa đủ thứ chuyện, chỉ chỉ bên ngoài cửa sổ, chắc là đang nói với hai đứa nhỏ đám mây bên ngoài kia là một cái kẹo bông đường.
Trần Tử Tinh bị chen đẩy đến tận lan can, trên lưng đeo balo lui vào một góc nên lại càng nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của ba người kia, những câu nói tràn đầy màu sắc chuyện cổ tích.
Điện thoại vang lên một tiếng chuông, Trần Tử Tinh sau một lúc lâu mới móc được nó ra từ túi, là tin nhắn của Quan Thần.
- Mấy ngày nữa
-[ Gấu trúc thở dài jpg]
- Người nhà của anh đẹp trai nhớ anh quá
-[ Hình ảnh ]
Trong ảnh là Quan Thần và một đôi vợ chồng trung niên còn có một chàng trai nhìn có vẻ giống với Quan Thân nữa, chắc là cha mẹ và em trai hắn.
Phía sau cậu còn có một người mẹ mang theo hai đứa song sinh đang tạo ra một thế giới thần tiên cho hai đứa trẻ, Trần Tử Tinh mở khung chat ra nhìn thêm một lần nữa tin nhắn mà Vương Phượng Mai gửi ngày hôm qua, dù nước mật ong để qua đêm vẫn có vị mật ong nhưng mà đã bị lạnh, cậu dừng lại một chút lại mở khung thoại của Quan Thần lên nhìn bức ảnh đại gia đình kia không nhịn được cảm thấy có chút chướng mắt.
Trần Tử Tinh rời mắt đi.
Mối tình đầu của người thiếu niên vừa non nớt nhưng cũng có thể dễ chết, giống như là có độc, hấp dẫn cậu, nhưng lại không đụng vào được, tình cảm của cậu với Quan Thần thì..........từ cái hôn đó hoặc có lẽ càng sớm hơn đã khác rất nhiều rồi.
Cậu thích Quan Thần.
Trần Tử Tinh thích Quan Thần.
Cậu muốn chạm vào, muốn ôm hắn, muốn quay lại ngày trước cùng hắn nghe nhạc, cùng nhau ngủ.........muốn quay lại cái ngày bọn họ trao nhau nụ hôn dưới gốc cây trong rừng cây nhỏ kia, ngây ngô mà lại ngọt ngào. Nhưng mà cậu ngay cả lời nói thích cũng chưa nói ra, tình cảm đó còn chưa được đáp trả đã muốn lùi bước rồi.
Có lẽ loại sinh mệnh kém cỏi vĩnh viễn không thể nào hiểu được tâm tình của loại sinh mệnh ưu tú, Quan Thần nghĩ đến Trần Tử Tinh của hiện tại, mà Trần Tử Tinh lại muốn mình trong cuộc đời này càng ưu tú hơn nữa, cậu nghĩ đến tương lai, nghĩ đến gia đình ba mẹ, nghĩ đến trước khi mối quan hệ này trở nên chín muồi thì nên đưa ra một quyết định thật chính xác, sau đó đem những thứ sai lầm bóp chết từ trong đất, cuối cùng là nộp một bài thi được điểm tuyệt đối lên.
Đại khái là do con đường này nhất định sẽ tràn ngập gian khổ, nội tâm của Trần Tử Tinh giao động, cúi đầu, hạ mắt lặng lặng dựa vào lan can.
Nguyên đán qua đi, chương trình học vẫn như trước bận rộn đến mức không để người ta thở ra một hơi. Quan Thần về nhà cũng trừng hơn một tuần rồi, Trần Tử Tinh lúc rảnh rỗi sẽ nhớ đến hắn, mẹ nó nữa, thì ra cái tên ngốc đó không ở đây lại nhàm chán đến thế?
Cảm giác tồn tại của người này cực kỳ mạnh.
Người đã hòa nhập vào cuộc sống rồi thì thật sự rất khó có thể bỏ qua, sau khi Quan Thần đi Trần Tử Tinh mới chú ý đến điều này.
Tiếng chuông tan học vang lên như bình thường, " Tinh nhi, đi ăn cơm thôi, ăn cơm thôi." Châu Biên giống như kiểu chưa được ăn cơm bao giờ, vội vội vàng vàng đứng lên.
Chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng, Trần Tử Tinh gật gật đầu đứng dậy, cũng không thấy đói lắm, "Các cậu đi đi, tôi ăn mì tôm."
Cậu chậm chạp thu dọn đồ đạc trên bàn, Mập Mạp nhìn sang, "Vậy bọn tôi đi trước đây."
"Ờ, thế bọn tôi đi trước nhé." Châu Biên vội vàng đi ăn cơm, phía sau lưng lôi theo Mập Mạp chạy về phía trước, "Xông lên xông lên."
Nhà ăn đông nghịt người, Trần Tử Tinh cũng không thấy đói mấy, nên cũng không muốn chạy thật xa mà còn phải đợi, nên mới tính về pha một bát mì tôm ăn.
Do cậu về sớm nên trên đường cũng không có người, không gian vô cùng im ắng, dọc theo cầu thang đi lên, hàng hiên có chút cũ nát, lớp sơn trên tường đã bong chóc nhiều, còn có đủ các thể loại hình vẽ do học sinh vẽ lên.
Trần Tử Tinh cảm thấy học sinh trường Diêm Thành bọn cậu cũng nghệ thuật phết, cái đầu người này vẽ giống hệt con heo Peppa.
Trừu tượng phết đấy.
Cậu duỗi thắt lưng đi lên tầng ba, còn chưa đến cửa phòng kí túc xá đã nghe thấy một tiếng đàn ghi ta đúng lúc vang lên.
Chậm rãi, giống như là dân ca.
Trần Tử Tinh dừng lại một chút, sau đó không hiểu sao lại vội vàng bước nhanh.
"Một đàn quạ đen chao lượn trên cao. . . . . ."
Là 《 Hồ quảng sinh 》. Cậu từng nghe cùng với hắn.
"Cao thật cao, cất tiếng kêu. . . . . ."
Cửa kí túc xá khép hờ.
"Hai linh hồn hơi thở hổn hển, bụi mù nổi lên mù mịt. . . . . ."
Giọng hát trầm thấp, giống như đang dùng một giọng từ tính kể lại chuyện xưa.
Quan Thần. Trái tim Trần Tử Tinh nhảy dựng lên, tim không khống chế được mà đập thình thịch, cánh tay giống như không còn đủ sức lực để nâng lên nữa, rõ ràng là chỉ có một tuần không gặp thôi nhưng lại cảm thấy như đã cách xa nhau rất nhiều năm vậy.
Cậu đẩy cửa ra.
Cúi đầu, nheo mắt cong môi cười, mái tóc được ánh nắng chiếu vào trở nên vàng óng ánh, hắn ôm cây đàn ghita trong ngực nhẹ nhàng gảy, bên cạnh còn để cái vali.
". . . . . . Cậu và tôi quen nhau sao?"
Quan Thần nâng ánh mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng tuôn trào.
Mấy ngày trước, Quan Thần nhận được một tin nhắn đến từ miền nam, một tin nhắn đến từ người trong lòng hắn.
Không hiểu sao, tại cái đêm mà Quan Thần chuẩn bị đi ngủ đó, một cái bong bóng đặc biệt được muốn được quan tâm nổi lên, cậu thấy được một câu.
"Cầu độc mộc, hai người không thể cùng đi qua."
Ngón tay cậu run rẩy, tâm trạng không yên, Trần Tử Tinh nghiêng người cầm điện thoại, trầm mặc nhìn sân thể dục bên ngoài cửa sổ.
Không có một bóng người.
-[ Chia sẻ ] Hồ quảng sinh ( ca khúc tuyên truyền phim điện ảnh 《 Cuộc đời vô danh 》)
-[ Hình ảnh ]
Hắn đã từng xem bộ phim này.
Trần Tử Tinh mở hình ảnh ra.
Quan Thần co ngón tay lại, tựa đầu vào gối, nhìn ra bên ngoài của sổ.
Trời nam đất bắc, hắn nhớ cậu.
Hình ảnh là một bình luận được chia sẻ.
Trần Tử Tinh không trả lời, ngón tay đè lên màn hình, một lúc lâu sau cậu nói.
- Ngủ ngon
Một lát sau, bên kia cũng nói – Ngủ ngon
Ánh mắt của Trần Tử Tinh dừng trên bức ảnh thật lâu.
Tận đến lúc màn hình tự tối đi, cậu nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại hai câu nói kia.
"Cậu tên hồ quảng sinh? Tôi tên Mã Gia Kỳ."
"Tôi muốn cùng cậu đi nốt đoạn cầu còn lại kia."