Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Đại Tài Phiệt Tiểu Kiều Thê

Chương 95



Phó Thời Khâm vỗ vai Tần Luật, cắt ngang lời cậu ấy còn muốn nói.

"Muộn rồi, đi thôi."


Tần Luật không cam lòng nhìn cô gái ngồi bên cạnh Phó Hàn Tranh thêm một chút, hai tay buông thõng hai bên người đã nắm chặt thành quyền.


Nếu như người đàn ông này là người khác, cậu còn có thể giành lại, nhưng người đàn ông này là Phó Hàn Tranh, cả đời này cậu cũng không thể theo kịp Phó Hàn Tranh.


Phó Thời Khâm kéo mọi người ra ngoài cửa, ra đến cửa trong lòng anh vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm.


"Hù chết cậu rồi, còn tưởng rằng cháu có một chân."


"Người Vi Vi thích là cháu!" Tần Luật trịnh trọng nhắc lại.


Cô luôn thích cậu, nhưng không biết cô có chuyện gì, đột nhiên cô lại không thích cậu nữa.


Sau khi cô xuất viện sau một vụ tại nạn ô tô, cậu đã luôn đi tìm cô, nhưng đã tìm khắp Đế Đô, cậu cũng không tìm thấy.


Làm sao cậu có thể nghĩ rằng cô ấy sẽ sống trong nhà của họ Phó và sống cùng với Phó Hàn Tranh.


"Chà, cho dù trước kia cô ấy thích cháu trước hay cháu thích cô ấy, thì ngọn lửa tình yêu non nớt đó cũng đã tàn." Phó Thời Khâm vỗ về cậu thiếu niên đang tan vỡ một cách cảm thông, và động viên, "Hãy chăm chỉ học tập, vào đại học cháu sẽ có thêm nhiều bạn gái tốt."


Một thời gian trước, đứa trẻ này đã gọi cho anh và nói rằng muốn nhờ anh giúp tìm người nào đó.


Chỉ là vì bận dự án hợp tác với công ty Uy Nhĩ Tốn nên anh nói chờ Phó thị và Uy Nhĩ Tốn ký hợp đồng sau đó mới giúp đỡ.


Không ngờ, người mà cậu ấy tìm kiếm hóa ra lại là Mộ Vi Vi.


Bất kể trước đây cậu có chuyện gì với Mộ Vi Vi, cậu cũng biết quá rõ anh trai mình, cậu sẽ không bao giời buông bỏ mục tiêu của mình.


"Cháu chỉ cần Mộ Vi Vi!" Tần Luật kiên quyết nói.


Phó Thời Khâm gõ lên đầu cậu một cái, "Tiểu tử này lại không nghe lời rồi, cháu quên mất mình đã hứa với gia đình là không yêu đương, có muốn cậu nói cho cha và ông nội của cháu hay không?"


Tần luật im lặng ngồi vào xe, nói với người lái xe.


"Cho xe chạy."


Thiếu niên nhìn ánh đèn từ những căn hộ xuyên qua cửa kính xe, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.


Phó Thời Khâm trở lại căn hộ một lần nữa, Cố Vi Vi ở một mình trong phòng khách để làm bài tập về nhà, Phó Hàn Tranh đã quay trở lại phòng làm việc để tiếp tục cuộc họp.


Phó Thời Khâm cuối cùng cũng hoàn thành xong kế hoạch dự án, đang chuẩn bị tắt máy tính quay về phòng ngủ, thì Phó Hàn Tranh đã họp xong chỉ tay vào một xấp tài liệu trên bàn.


"Đem những tài liệu này ra đọc đi, đọc xong thì báo cáo cho anh những điểm chính."


"Đó không phải những gì anh muốn xem sao?" Phó Thời Khâm phản đối với vẻ mặt khóc lóc.


Phó Hàn Tranh bỏ qua sự phản đối của hắn, đứng dậy đi ra phòng khách, nhìn cô gái đang ngồi bên bàn uống nước nhìn chăm chú vào tờ giấy kiểm tra toán, nhỏ giọng gọi.


"Mang bài tập lại đây."


Cố Vi Vi vui vẻ như nhìn thấy cứu tinh, ngoan ngoãn cầm giấy kiểm tra và sách bài tập vào phòng làm việc.


Nhìn Cố Vi Vi đi vào, Phó Thời Khâm tức giận đến muốn khóc, thì ra anh trai ném cho anh một đống công việc là để dành thời gian dạy kèm bài tập cho cô.


Phó Hàn Tranh nhận lấy giấy kiểm tra và xem các câu hỏi cô khoanh tròn để giải thích, và nói với cô ấy các phần trong bài kiểm tra và ý tưởng để giải các câu hỏi, cùng với các công thức toán học mà cô cần sử dụng.


Sau đó, hỏi cô ,"Bây giờ em có thể tự làm được không?"


Cố Vi Vi gật đầu, cầm bút lên tập trung vào việc giải đề kiểm tra, còn Phó Hàn Tranh thì tiếp tục xem hồ sơ.


Sau khi cô làm xong, Phó Hàn Tranh đặt tập văn kiện trong tay xuống, xem qua rồi cầm bút viết cho cô những chỗ sai, kiên nhẫn nói nhỏ.


"Bước này sai, phải làm như thế này."


Cố Vi Vi gật đầu một cái, cô làm lại thêm một lần nữa, "Đúng không?"


Phó Hàn Tranh cười khen thưởng và tiếp tục chỉ cho cô những câu hỏi tiếp theo.


Phó Thời Khâm nhìn anh trai ruột của mình lời nói nhỏ nhẹ dáng vẻ hiền lành mền mỏng, thì tức giận thu dọn giấy tờ, chuẩn bị rời khỏi hiện trường hành hạ dã man cẩu độc thân.


"Em đi đâu?" Phó Hàn Tranh liếc nhìn anh.


"Trân trọng mạng sống và tránh xa cẩu lương."


Phó Thời Khâm nói xong, một mình đi vào phòng khách vắng lặng lạnh lẽo với đống hồ sơ để tăng ca.