Sáng sớm, vài tiếng gà gáy vang vọng trong ngôi làng nhỏ trên núi. Các thôn dân dậy sớm làm nông, đón ánh mặt trời ra ruộng làm việc. Khi đi ngang qua nhà nghỉ, một số dân làng tinh mắt hét lên.
“Má nó, Rolls Royce Phantoml”
“Maserati, Cullinan, còn có Audi A6 biển số quân đội!”
Tiếng la hét đã thu hút nhiều dân làng dừng chân vây xem và bắt đầu bàn tán về những chiếc xe sang trọng này.
“Tôi chỉ nhìn thấy những chiếc xe này trong phim truyền hình thôi.” "Mua xe này cần bao nhiêu tiền, năm trăm ngàn à?”
“Năm trăm ngàn vẫn không mua nổi nửa cái cửa xe đâu.”
"Uầy, đây là đại gia phương nào thế?"
“Cẩu Đản, anh bị mù à, đây không phải là biển số xe Ma Đô sao?”
Các nhân viên của tổ chương trình cũng lần lượt đi ra ngoài cửa.
Đạo diễn Hoa vừa ra khỏi nhà nghỉ đã chú ý tới đám người đang vây xem. Thuận thế nhìn lại, chỉ thấy một loạt xe sang trọng chỉnh tê dừng ở cửa. Khiến người ta chú ý nhất chính là chiếc Audi A6 có biển số xe "Quân 00003”.
Không cần phải nghĩ, đây chắc chắn là của một chỉ huy quân sự cấp cao của bên nào đó.
Nhiều xe sang trọng như vậy †ề tụ tại ngôi làng nhỏ trên núi, cho dù là nhìn quen những cảnh tượng lớn thì đạo diễn Hoa cũng phải ngạc nhiên đến mức hít một hơi thật sâu.
Chẳng biết vì sao, chiếc Maserati màu vàng lục kia trông quen quen nhỉ.
Hình như ông ta đã thấy ở nơi nào rồi thì phải, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Chẳng lẽ là một vị đại gia ở Ma Đô đến thôn này nghỉ dưỡng?
Tuy nói nơi này hẻo lánh, nhưng phong cảnh lại rất đẹp rất thích hợp nghỉ ngơi.
Đạo diễn Hoa lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian. Sau đó vội vàng dặn dò nhân viên công tác.
Nhận được mệnh lệnh của đạo diễn, mười người quay phim vội vàng mang bữa sáng đến nơi ở của mỗi nhóm.
Những nhân viên còn lại thì sơ tán dân làng. Biệt thự nhỏ xa hoa của làng. Tiểu Kha vẫn đang ngủ say, nhưng cậu lại có những giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, Tiểu Hắc không ngừng liếm láp mặt mình, có đuổi làm sao cũng không đi...
Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa biệt thự, Tiểu Kha hừ hừ hai tiếng động đậy.
Cảm thấy trên mặt có thứ gì đó dính dính, cậu theo bản năng giơ tay sờ một cái.
Vừa sờ, cậu bé sợ tới mức lập tức mở mắt, vừa vặn đối diện với Vương Tâm Như.
“Chị...”
Tiểu Kha gọi Vương Tâm Như, sau đó ngơ ngác ngồi dậy.
“Có phải chị vừa hôn trộm em không, dính quá.”
Cậu bé bĩu môi, nhăn mũi.
Nghe thấy em trai nói vậy, ánh mắt cô ấy trở nên mơ hồ bất định.
“Không có không có, sao chị lại có thể hôn trộm em được chứ.”
“Nhất định là em chảy nước dãi nên nước dãi chảy đầy trên mặt.”
Lời giải thích của Vương Tâm Như ở trong mắt Tiểu Kha có trăm ngàn chỗ hở.
Chảy nước miếng sao có thể dính nhớp hai bên mặt, chắc chắn là chị đang lừa gạt mình!
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Tâm Như mặc áo ngủ thỏ trắng đi xuống giường và nói to. “Chờ một chút, chúng tôi còn phải rửa mặt.”