Theo như ông ta phỏng đoán, một võ sư trẻ tuổi như vậy chắc chắn phải có chỗ dựa sau lưng.
Và rất có thể đó là sự tồn tại mà ngay cả bản thân ông ta cũng không thể nào đụng chạm tới.
Nhưng vì sao cậu ta lại không nói rõ? “Cậu không thể đưa người này đi, tổ chức áo đen chúng tôi có quy tắc riêng.” “Vì vậy, bạn nhỏ vẫn nên về thôi.”
Sát Hoàng đáp xuống đất, đối mặt với chàng trai khoác áo bào trắng phía xa.
Tiểu Kha bĩu môi, từ từ nâng Kim Ô lên, kiếm ý sắc bén tỏa ra. “Nói nhảm nhiều như vậy, ông vẫn còn muốn cản trở tôi chứ gì!” “Hừ, vậy tôi đánh ngã ông rồi cứu chị tôi vậy.”
Ong!
Thân kiếm Kim Ô tỏa sáng rực rỡ, sức mạnh khủng khiếp ngưng tụ đến cực điểm.
Sắc mặt Sát Hoàng thay đổi, sức mạnh của thanh cổ kiếm vượt qua cả dự đoán của ông ta.
“Kiếm đến!” Ông ta vươn tay về phía bên phải.
Một thanh kiếm đẫm máu bay từ căn cứ đến, xuyên qua bức tường thép và vững vàng dừng lại trên tay ông ta.
“Thí Huyết Đao Pháp!”
Máu chảy vào lưỡi kiếm.
Vào lúc này, sát ý trong lòng ông ta ngưng tụ thành thực chất. “Thính Phong Thất Kiếm, thức thứ hai.”
Tiểu Kha cau mày, trầm giọng quát.
Khí thế của hai người trong nháy mắt lên đến cực điểm, lao vút về phía của đối phương.
“Nhất Kiếm Trảm Thiên!” “Trảm Nguyệt.”
Lưỡi kiếm đột nhiên biến thành bóng của thanh kiếm khổng lồ dài mười mét, mang theo sát khí dày đặc bổ về phía Tiểu Kha.
Keng! Bóng kiếm va chạm vào thân kiếm. Toàn bộ nơi này như bị bom đạn tàn phá, lập tức xuất hiện một hố sâu.
Khói bụi tản ra tứ phía, bóng của thanh kiếm khổng lồ như một mảnh giấy mỏng trong chớp mắt đã bị lưỡi kiếm cắt xuyên qua.
Trong mắt Sát Hoàng, kiếm khí màu vàng liên tục khuếch đại.
“Không ổn!”
Ông ta sợ hãi thốt lên, lập tức xuất ra chân khí hộ thể, sau đó nâng sống dao lên chống lại thân kiếm.
Mọi người cuống quít thúc giục bậc thầy chân khí chống lại năng lượng dao động cuồng bạo này.
Sát thủ nào yếu hơn thì bị đánh bay thẳng ra xa vài mét. Đợi khói bụi tan.
Mọi người nhìn thấy đường chủ nhà mình như diều đứt dây bay ngược về căn cứ.
Còn thanh kiếm lớn thì bị cắt làm đôi. Rầm...
Sát Hoàng lún sâu vào bức tường thép, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt ông ta tái nhợt.
Tiểu Häc đảo mắt nhìn ra cánh cổng đang mở. Nó cười nham hiểm, sau đó lặng lẽ mon men đến gần.
Trong lúc mọi người đang bận quan sát cuộc chiến, Tiểu Hắc lẻn vào căn cứ.
Bằng khứu giác nhanh nhạy, nó nhanh chóng tìm thấy Vương Văn Nhã trong một căn phòng trên tầng ba.
Vừa nhảy vào phòng đã có ba con mắt đổ dồn vào nó.
Một đến từ Vương Văn Nhã, hai cái còn lại đến từ hai người áo đen.
Gâu?
Ba người một chó đều ngây ra như phỗng, chưa kịp hiểu rõ tình hình. Tiểu Hắc: Sao lại có người?