Tiểu Kha mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt, bên ngoài có những ngôi sao màu xanh đậm tô điểm, hai má phúng phính mềm mại, đẹp đế hệt như một tiên đồng.
“Oa, đúng là ngỗng con của mình rồi, fans mẹ ở đây!”
“Người đó hình như là giám đốc băng sơn nhà họ Vương, Vương Tư Kỳ đúng không?”
“Tuyệt đối không sai được, đây chính là các chị của Vương Tiểu Kha.”
“Mĩ nữ thuần khiết nhất kia là Vương Lạc Lạc, nghệ sĩ piano quốc bảo của Hoa Hại”
“Ài, từ hâm một này tôi đã nói chán rồi.”
“Cậu bé có năm người chị tuyệt đại phong hoa như vậy sao? Chuyện này còn khó chịu hơn cả việc giết chết tôi đi ~”
Tiểu Kha chớp mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Các cô gái nhà họ Vương ngược lại không để ý gì, cảnh tượng này bọn họ đã gặp nhiều rồi nên đã sớm quen.
“Chị, có thể thả em xuống được không, em biết đi bộ.” Tiểu Kha ghé sát vào tai Vương Văn Nhã, nhỏ giọng nói. Tiếng trẻ con non nớt mang theo làn hơi nóng ập vào tai.
Cảm giác tê dại từ tai Vương Văn Nhã xông thẳng lên đầu, lập tức khiến người cô ấy mềm nhũn.
Cô ấy vội vàng thả em trai xuống, thẹn thùng mím đôi môi đỏ mọng.
Em trai học chiêu này từ đâu vậy, không biết tai con gái rất nhạy cảm hay sao?
Tiểu Kha hoài nghỉ nhìn chị Tư, không biết tại sao mặt chị ấy lại đỏ rực lên. “Đi thôi em trai.”
Vương Tư Kỳ và Vương Doanh Doanh nắm lấy bàn tay nhỏ của em trai, đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Vương Văn Nhã lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Thương mại Địa Vương cái gì cũng bán, từ trang sức, quần áo, bách hóa, ngọc thạch...
Có năm người chị đi cùng, tỷ lệ hoàn vốn trực tiếp tăng vọt!
Trong trung tâm mua sắm có nhiều đôi tình nhân đang ngọt ngàng dạo bước, nhưng năm cô gái nhà họ vương có giá trị nhan sắc quá cao, nên ai cũng không nhịn được mà len lén quan sát.
Khiến cho mấy đôi tình nhân vì việc này mà xảy ra tranh cãi.
“Tiệm quần áo này trông cũng được đấy, hay vào xem thử đi?”
Vương Văn Nhã chỉ vào một cửa hàng quần áo khá lớn, hỏi mọi người.
“Xì ~. kiểu quần áo của thương hiệu này quá xấu.”
Vương Doanh Doanh khinh thường thu lại tâm mắt, tựa hồ rất là chê bai.
Nghe chị Ba nói vậy, Vương Văn Nhã chỉ có thể đổi mục tiêu.
“Cửa hàng quần áo của thương hiệu này thế nào?” “May kém quá, chất lượng còn kém hơn.”
“Vậy đây thì sao?”
“Chất liệu cũng được, nhưng thiết kế trang phục quá già dặn...”
Sắc mặt Vương Anh tối sầm lại, cô ấy thực sự không nhìn nổi nữa.
“Em Ba lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi, chúng ta tới là để dạo phố, chứ không phải để em đi giám định sản phẩm.”
“Đi thôi, cứ dạo quanh mỗi cửa tiệm một chút.” Cô ấy phẩy tay, dẫn mọi người tùy ý bước vào một cửa hàng quần áo.
Chẳng lẽ các chị muốn coi cậu thành bé gái để nuôi sao? Nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi~
Vương Văn Nhã cầm bộ quần áo về cẩn thận quan sát, thầm lẩm bẩm.
“Bộ này không phải rất đẹp hay sao, em trai mặt lên chắc chắn sẽ càng đáng yêu hơn.”
Lắc đầu, cô ấy chỉ đành đặt quần áo vào lại vị trí cũ.