Nhìn Diệp Khinh Hầu cần răng chống chọi, Phượng Mị và Bồ Vấn kinh sốt ruột đến xoay quanh.
Khi Thất Cân dẫn bọn họ tới thì hai người như nhìn thấy cứu tinh mà cầu khẩn Ninh Chiết nhất định phải cứu Diệp Khinh Hầu.
Giờ khắc này, bọn họ đều coi Ninh Chiết như khúc gỗ cứu mạng sau cùng.
Ninh Chiết không nói một lời mà đi đến bên cạnh Diệp Khinh Hầu rồi nhìn thoáng qua, sau đó hỏi Bồ Vấn Kinh: "Ông Diệp thế nào rồi?"
"Lão hủ cũng không biết!” Bồ Vấn Kinh gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai: "Hầu gia vô cùng đau đớn, nghe ông ấy nói thì hình như xương cốt đang bị người ta cầm kim đâm vào, nhưng tôi kiểm tra cho Hầu gia lại không thấy có gì”
Như vậy sao?
Ninh Chiết chau mày, yên lặng nhìn chằm chằm Diệp Khinh Hầu đang cần răng chịu đựng.
Ninh Chiết nhìn một chút thì trong đầu dần dần xuất hiện một hình ảnh.
Trí nhớ trước kia bắt đầu hiện lên, Ninh Chiết cũng đần dần hiểu ra.
Cổ!
Là Phệ Tâm Cổ! Hơn phân nửa là Phệ Tâm Cổ!
Ninh Chiết cẩn thận bắt giữ ký ức trong đầu rồi trầm giọng bảo Thất Cân: "Tập trung tất cả mọi người rong biệt thự lại, không thể thiếu ai cải"
Thất Cân hơi sững sở rồi lập tức làm theo yêu cầu của Ninh Chiết.
Rất nhanh, người trong biệt thự đều được tập rung lại, bao gồm cả những người trước đó quỳ xuống cầu khẩn Ninh Chiết.
Ninh Chiết đi theo Thất Cân ra bên ngoài mới phát hiện trong biệt thự của Diệp Khinh Hầu có rất nhiều người.
Nhìn sơ qua cũng có đến bốn mươi, năm mươi người.
Ninh Chiết lẳng lặng đứng ở đó rồi cẩn thận đảo qua mỗi người.
Sau một lát, Ninh Chiết đi đến trước mặt một bà lão rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta: "Nếu tôi đoán không sai thì chính là bà bỏ Phệ Tâm Cổ cho ông đúng không?”
Khi sức mạnh và ký ức khôi phục, giác quan của anh cũng bắt đầu trở lại
Anh ngửi được một thứ mùi không giống bình thường trên người bà lão này.
"A?" Bà lão mờ mịt nhìn Ninh Chiết như không hiểu anh đang nói gì.
Thất Cân kinh ngạc nhìn Ninh Chiết một cái, lại vội vàng đi lên trước: 'Anh Ninh, có phải anh lầm hay không? Bà Vương chỉ là người nấu ăn ở nơi này thôi”
“Tôi tin trực giác của mình!" Ninh Chiết nói rồi chụp một cái vào cổ bà Vương.
Ngay khi Ninh Chiết chộp tới thì một con côn trùng vàng óng ánh đột nhiên bay ra từ tóc bà Vương rồi giương nanh múa vuốt nhào về phía Ninh Chiết.
Ninh Chiết lập tức ra tay bắt lấy con côn trùng màu vàng đó.
Bà Vương thấy mình đã bại lộ thì cũng không che giấu nữa, ánh mắt vô tội đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bà ta nhìn chäm chẩm Ninh Chiết như con rẳn độc, dữ tợn mà quát lên: "Dám phá hỏng chuyện tốt của tao, tao muốn mày chết!"
Vừa nói xong thì bà Vương đã không còn dáng vẻ già trước đó mà đằng đẳng sát khí nhào về phía Ninh Chiết
“Cổ bản mệnh đã rơi vào tay tôi mà còn dám phách lối?" Ninh Chiết bĩu môi lạnh lẽo nhìn bà Vương, không buồn tránh né mà chỉ thoáng dùng sức bóp mạnh con côn trùng trong tay.
"Chít chít.." Con côn trùng bị đau nên phát ra tiếng kêu thê lương.
Cùng lúc đó, thân thể bà Vương cũng lập tức dừng lại rồi đau đớn ôm lấy đầu mình.
Cảnh tượng đột ngột xảy ra này lập tức làm mọi người kinh ngạc đến ngây người.
“Còn không mau bắt lấy bà già này!" Ninh Chiết nói với đám người một câu.
Thất Gân và những người khác tỉnh táo lại, vội vàng tiến lên bắt lấy bà Vương.
Ninh Chiết lười nhìn bà Vương mà cấp tốc cầm côn trùng trở lại phòng Diệp Khinh Hầu..