An Nhã

Chương 10



A Nhã lúc ấy mới mười tám tuổi, đôi mắt sáng long lanh, xinh đẹp như một đóa hoa yêu kiều đang nở rộ.

 

Muốn thu hút sự chú ý của Lương Tự Bạch, thật quá dễ dàng.

 

8.

 

Sự sắc sảo và góc cạnh không hề che giấu trên người tôi, cái vẻ tươi mới của một viên ngọc thô chưa được mài giũa, đối với Lương Tự Bạch mà nói là điểm vô cùng hấp dẫn.

 

Còn tôi chỉ muốn vươn lên, không ngừng leo cao, đến được nơi tôi muốn, đó gọi là đôi bên cùng có lợi.

 

Món quà đầu tiên tôi xin Lương Tự Bạch là được đổi tên.

 

Không phải tôi chưa từng tự mình làm việc này, chỉ là tôi không thể làm được.

 

Lương Tự Bạch không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, anh chỉ phân một trợ lý cho tôi.

 

Lúc đó tôi nghĩ, làm người thì phải làm người đứng đầu, tên của tôi cũng phải đứng đầu danh sách.

 

Tôi chỉ vào họ “An”, từ đó trở đi, tôi trở thành An Nhã.

 

Kể từ khoảnh khắc đó, tôi đã cắt đứt hoàn toàn với quá khứ.

 

Lần đầu tiên anh đưa tôi đi chơi, căn phòng đầy những thứ lòe loẹt, chỉ có tôi là đi đôi giày trắng rẻ tiền, mặc chiếc áo phông đã bạc màu.

 

Lương Tự Bạch biết tôi không mua nổi quần áo đắt tiền, cũng không nghĩ đến chuyện nhờ người khác tặng.

 

Anh không quan tâm đến việc một cô gái rẻ tiền như tôi có làm anh mất mặt hay không, mà là hứng thú về cách tôi sẽ đối phó như thế nào, hoặc nói cách khác, đó là một thử thách mà anh dành cho tôi.

 

Từ khi có ý thức, tôi đã học được một điều, muốn sống thoải mái hơn, thì phải học cách tỏ ra yếu đuối và nịnh nọt.

 



Ví dụ như, tôi sẽ vội vàng uống hết phần canh còn thừa lại của em trai, rồi ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Mẹ đối xử với con thật tốt, con lớn lên nhất định sẽ chăm sóc mẹ chu đáo.”

 

Chỉ có như vậy, lần sau khi em trai còn lại đồ ngon, mới ném cho tôi.

 

Tôi không cần phải nịnh bợ bạn bè của Lương Tự Bạch, nhưng tôi cần nói chuyện với bọn họ.

 

Ai cũng có mục đích của riêng mình, có lẽ anh không biết, trợ lý mà anh phân cho tôi rất giỏi việc.

 

Tôi biết họ sẵn lòng nói chuyện với tôi chỉ vì nể mặt Lương Tự Bạch, dù sao tôi cũng là người mà anh dẫn đến.

 

Nhưng tôi không quan tâm, đã có người đưa thang, vậy thì tôi sẽ chớp lấy cơ hội để trèo lên.

 

Suốt cả đêm nào là chị chị em em, anh anh tôi tôi, móc nối từ người này đến người khác.

 

Nhưng vẫn có những người, ngay cả mặt mũi cũng không muốn chừa, vì họ có cái vốn đó.

 

Đó là một người phụ nữ tên là Hà Ngọc Giảo, đối tượng liên hôn mà nhà họ Lương ưng ý nhất từ những năm trước, chỉ là Lương Tự Bạch vẫn chưa gật đầu.

 

Cô ta không cần phải ra mặt, chỉ cần nhíu mày một cái, đã có người thay cô ta dạy dỗ tôi, những người phụ nữ xuất sắc chưa bao giờ thiếu kẻ theo đuổi.

 

Ngay khi Lương Tự Bạch vừa rời đi, một người đàn ông tóc nhuộm xanh đen đã “lỡ tay” đẩy tôi xuống hồ bơi.

 

“Sorry nha, em gái, trời tối quá, không thấy ai hết.” Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng phổ thông dở dở ương ương như vậy, sau này mới biết anh ta là người Hồng Kông.

 

Tôi trèo lên khỏi hồ bơi, tốt bụng hỏi: “Biết bơi không?”

 

Anh chàng tóc xanh nhìn tôi lắc đầu theo bản năng, tôi mỉm cười dịu dàng với anh ta, chân không do dự đá anh ta xuống hồ bơi: “Sorry nha, chân trơn.”

 

Lương Tự Bạch đánh giá về tôi luôn rất chính xác, tôi sinh ra đã cứng đầu, huống hồ còn dựa vào thế lực của anh, tôi càng cứng đầu hơn.

 

Trong khoảnh khắc ngẩng đầu đứng dậy, Lương Tự Bạch vừa lúc từ bên ngoài đi vào đây, miệng còn ngậm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại nói chuyện với ai đó.