Thái Lan từng nói, thức ăn ngon đều không lành mạnh.
Nếu bạn cảm thấy ăn thịt ngoài giòn trong mềm thì rất có thể thịt đã chiên qua dầu; cải trắng luộc nghe có vẻ giản dị lành mạnh vô cùng nhưng thật ra trong canh chẳng biết có được mấy con gà tinh hoa; còn ăn lẩu ừ thì thỏa mãn vị giác thật đấy, nhưng lại hấp thụ đầy purin.
(CN: Purin là hợp chất có thể phân hủy thành Axit uric, tích tụ nhiều axit uric dẫn đến bệnh gút)
Na Na từng nghĩ, các cô gái thành phố có thể ăn thật ngon, ăn thật lành mạnh song lại có thể tích mỡ đầu người, vậy hiển nhiên chẳng có chút giá trị nào.
Bữa sáng Na Na uống một ly ngũ cốc, buổi trưa cô ăn canh rau cải thanh đạm, đến bữa tối cô uống một hộp sữa chua. Thỉnh thoảng cô đi ra ngoài ăn một bữa sườn bò, có điều khi về nhà luôn áy náy trong lòng, chỉ tiếc không thể ăn củ cải xanh ba ngày để bù lại.
Trong tình yêu cũng vậy, Na Na chỉ cần tìm một người thích hợp, có công việc đàng hoàng, không gây hại cho người và súc vật thì chẳng phải nó có thể trở thành một tình yêu bình bình dị dị rồi ư?
Ba ngày hẹn đi ăn một bữa cơm, năm ngày cùng đi xem phim, không nên quá yêu, tránh bị tổn thương không cần thiết.
Trước khi gặp người ấy, Na Na chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình hoàn toàn từ bỏ lý thuyết lành mạnh của bản thân.
Ngày gặp người ấy, Na Na bất ngờ bị mắc một cơn mưa to, cả người nhếch nhác. Cô đang đứng trú mưa dưới một cái mái hiên thì người ấy đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay cô, nói bằng giọng không cho phép phản đối: “Nếu đã bị ướt, vậy chúng ta cứ thoải mái chạy vào trong mưa đi.”
Na Na không kiềm chế được bản thân theo người ấy hòa vào làn mưa, lần đầu tiên cô cảm thấy mình phóng túng quá mức như vậy, nhưng lại vui vẻ chạy theo anh.
Về nhà Na Na bị cảm, song cảm giác vui sướng ngày đó vẫn đang cám dỗ cô, như có một bàn tay vô hình quyến rũ cô, như muốn nói: Cứ thế nhé Na Na!
Na Na cứ thế quen anh rồi yêu anh.
Tình yêu này hoàn toàn khác với tình yêu trước, Na Na không cần kiềm chế tình cảm của mình nữa, cô hận không thể yêu đến trời đất quay cuồng.
Trao nụ hôn nồng thắm giữa đám đông chẳng kiêng kị.
Hét gọi tên nhau bên bờ biển giữa đêm khuya, dai dẳng đến suýt chết mới thôi.
Người ấy còn dẫn Na Na đi ăn đủ loại thức ăn không lành mạnh, đêm khuya cùng ăn gà rán và xem phim. Chiều tối thì đi mua một cái pizza phô mai, hai người chụm đầu ăn một túi khoai tây chiên.
Na Na hoàn toàn vứt hết cái gọi là nguyên tắc, cô không sợ bị tổn thương nữa, bởi vì tình yêu vốn là đẹp như nhau, phải cho đi thì mới nhận lại được thứ mình muốn.
Đến lúc chia tay Na Na khóc ròng ba ngày, đi uống rượu một trận lớn, uống say đến bất tỉnh, cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Làm thế này không tốn sức sao, đơn giản là không muốn chết cũng sẽ không chết, nhưng đây là lần đầu tiên Na Na cảm thấy cam tâm tình nguyện, thoải mái hưởng thụ, dốc hết sức lực cũng đáng giá.
Nhồm nhoàm ăn thịt, há miệng uống rượu, dũng cảm yêu đương, ấy mới là cuộc sống hạnh phúc.
Chẳng lẽ vì khỏe mạnh mà không ăn, vì sợ tổn thương mà không yêu?
Na Na hất mái tóc, quyết định đi mua một cái hamburger, tiện thể chờ mong tình yêu tiếp theo càng thêm vui vẻ.
Các loại thức ăn có thể khiến người ta ăn một lần nhớ mãi đều là những loại thức ăn không lành mạnh, yêu đến chết đi sống lại, nếu không sao có thể gọi là sảng khoái yêu một lần chứ!
Xin hãy chậm lại một chút, chậm một chút nữa thôi
Xuân Hỉ cho rằng ăn cơm là một việc đau khổ. Cô luôn cho đồ ăn vào miệng thật nhanh, nhai qua loa rồi nuốt chửng luôn, gần như chẳng kịp nếm ra được vị gì thì đã nuốt vào rồi. Việc ăn cơm chẳng qua chỉ để duy trì sự sống, chỉ là một loại hoạt động không thể không tiến hành, theo định nghĩa của Xuân Hỉ chính là như vậy.
Từ trước tới nay cô không mong chờ việc ăn cơm lắm, chỉ khi nào bụng đói cồn cào mới tìm chút đồ ăn để lót dạ, ăn uống tùy tiện, ăn no rồi thì thôi. Bạn bè rất thích ăn cơm cùng với cô, bởi cô không kén ăn. Đối với cô đồ ăn đều như nhau cả, không tốt mà cũng chẳng xấu. Điều duy nhất cô muốn làm chính là, dùng tốc độ nhanh nhất để tiêu diệt hết bọn chúng, chuyển hóa chúng thành năng lượng.
Nếu hỏi Xuân Hỉ thích ăn gì, cô đều nghẹn lời, không trả lời được, mà cũng chẳng đánh giá được đồ ăn nào ngon nữa. Đồ ăn thì cũng chỉ là đồ ăn mà thôi, bọn chúng căn bản chẳng có gì đặc biệt cả. Nhìn mọi người xung quanh đều hăng hái thảo luận xem ở chỗ nào lại mới mở một quán ăn, trong đó có đặc sản gì, trong lòng Xuân Hỉ sẽ lại phát ra một tiếng cười lạnh.
Khi Xuân Hỉ ăn cơm luôn cảm thấy giống như có một cái hố đen trong người mình vậy, đồ ăn như thể cũng chẳng đi vào dạ dày, chẳng mang đến cho cô được cảm giác thỏa mãn, mà lại là một loại cảm giác càng trống rỗng hơn. Cô gượng cười tiếp tục ăn, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chống lại cảm giác hụt hẫng và tủi thân kia.
Hồi nhỏ, bố mẹ Xuân Hỉ lúc nào cũng chẳng hề động đũa tới một bàn đầy thức ăn, mà sau đó lại bắt đầu cãi nhau dữ dội. Xuân Hỉ bé bỏng ngồi trên bàn chẳng biết làm sao, cô chỉ muốn nhanh chóng ăn cho xong rồi cách xa khỏi những người lớn đáng sợ này mà thôi. Ăn xong càng nhanh thì cô càng có thể sớm rời khỏi bàn. Cô gần như không nhớ nổi thời ấu thơ của mình đã được ăn những gì. Mỗi khi nhớ lại, điều duy nhất mà cô có thể nhớ được chẳng có gì ngoài vẻ tức giận tím tái của bố và sự nức nở của mẹ.
Sau đó Xuân Hỉ rời khỏi nhà, đi đến một nơi xa để làm việc. Cô từng quen một cậu bạn trai ở đó, thường tới nhà cậu ăn cơm tối, cả nhà cậu ngồi trước bàn, chậm rãi ăn, dùng tiếng địa phương mà Xuân Hỉ nghe không hiểu mà nói chuyện gia đình. Xuân Hỉ luôn cúi đầu, cố gắng và hết bát cơm trắng của mình. Cô cảm thấy gian nan giống như đứng đống lửa, như ngồi đống than vậy, chỉ muốn mau chóng ăn xong rồi trốn khỏi cái bàn ăn mà bản thân mình căn bản không thể chen được lời vào này mà thôi. Xuân Hỉ ăn xong bát cơm của mình thì sẽ trưng ra một nụ cười, tựa như cuối cùng cũng hoàn thành xong một nhiệm vụ gian khó vậy, sau đó sẽ nói một câu: “Cháu no rồi ạ.” Mà những món ăn bày trên bàn, luôn luôn là những món mà bạn trai cô thích ăn. Từ đầu tới cuối, không hề có ai hỏi Xuân Hỉ một câu xem cô thích ăn gì, mặc dù cô cũng không trả lời được, nhưng trong lòng thì vẫn cứ hụt hẫng. Đoạn tình cảm này cũng không kéo dài được lâu lắm. Ngày ấy Xuân Hỉ chia tay cậu ta, cậu ta cau mày hỏi tại sao, Xuân Hỉ chẳng biết làm sao, đành nói đại là hai người không hợp nhau. Cậu bạn trai nhếch mép nói, ‘Đúng vậy, mẹ anh toàn bảo em ăn cơm quá nhanh, mà nhà anh lại ăn rất từ từ.’ Xuân Hỉ xoay người, vẫn không ngăn được những giọt nước mắt rơi xuống.
Sau đó Xuân Hỉ đều luôn ăn cơm một mình. Đi làm, buổi trưa không về, cô bèn mua một phần đồ ăn nhanh, ngồi trước máy vi tính, ăn xong lại lập tức bắt đầu làm việc, ông chủ đương nhiên là rất hài lòng. Càng ngày Xuân Hỉ ăn càng nhanh, cô cũng chẳng muốn cùng đi tới phòng trà với các đồng nghiệp. Cô không làm như mọi người được, vừa tán gẫu những chuyện thú vị, vừa chậm rãi ăn uống. Việc ăn được càng nhanh, lại càng giống như một loại giải thoát đối với cô. Những bàn ăn như thế kia đều không hợp với Xuân Hỉ.
Ăn quá nhanh thì sẽ không tốt cho dạ dày. Hôm ấy, theo thường lệ, Xuân Hỉ chỉ mất năm phút đã giải quyết xong một phần cơm trứng gà hạt tiêu. Bỗng nhiên cô cảm thấy dạ dày giống như là bị thiêu đốt vậy, một luồng tanh ngọt dâng lên cổ họng. Cô há miệng, nôn ra một ngụm máu đỏ tươi, rồi ngất xỉu.
Đến lúc Xuân Hỉ tỉnh lại thì đã là ở bệnh viện rồi, người ngồi bên cạnh là một đồng nghiệp nam không quen lắm. Anh thấy Xuân Hỉ tỉnh lại, vội vàng đưa một cốc nước ấm qua, “Uống từ từ thôi.” Anh dịu dàng nói. Xuân Hỉ bất giác vâng lời anh, uống từng ngụm nhỏ hết cốc nước kia. “Anh có cho thêm một ít mật ong, nó tốt cho dạ dày. Bác sĩ bảo rằng em ăn uống không điều độ, bị loét dạ dày.” “Cảm ơn anh.” Xuân Hỉ có phần thấy có lỗi, bởi không gọi ra tên của anh được. Thế nhưng anh cũng không hề để bụng, chỉ cười một tiếng nói: “Anh tên A Nam. Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, đến tối anh mang cơm đến đây cho em nhé.”
Buổi tối A Nam đúng là đến thật. Anh mang theo một hộp canh gà, chu đáo gạt dầu đi, mấy cọng nấm rơm bên trong trôi nổi, khoan khoái nhẹ nhàng lại ấm áp. “Em ăn tử từ thôi, ăn từng miếng nhỏ ấy, như vậy mới tốt cho dạ dày.” A Nam đút tay vào túi quần, cười tủm tỉm nhìn Xuân Hỉ ngồi trên giường bệnh. Xuân Hỉ liếc mắt nhìn A Nam, vui vẻ nghe anh dặn dò xong xuôi, chậm rãi ăn bát canh gà nóng hổi kia. Lần đầu tiên cô cảm thấy nếm được thức ăn trong miệng, rất có mùi vị, rất tươi, còn có một chút vị thanh ngọt của nấm hương nữa, thịt gà cũng rất ngon. Ăn vào, trong dạ dày cũng ấm áp hơn, giống như có một bàn tay nhỏ bé mềm mại đang nhẹ nhàng vỗ về cho mình vậy. A Nam nói: “Hàng ngày anh sẽ đều mang cơm đến cho em nhé. Cô gái một thân một mình như em, nhà lại không phải ở đây, thật sự rất đáng thương.”
Quả nhiên ngày nào A Nam cũng đến, có lúc mang đến một bát mỳ nấu măng, có lúc mang tới một bình giữ nhiệt đựng cháo hoa kèm với mấy miếng chân giò hun khói, có lúc lại mang tới một hộp canh trứng gà hầm nhừ. Xuân Hỉ nghĩ, lần bị bệnh này thực sự đã biến cô thành kẻ ham ăn rồi, hàng ngày đều mong ngóng xem A Nam sẽ mang món ngon gì tới. Đều kỳ lạ chính là, đồ ăn mà A Nam mang tới, Xuân Hỉ đều thích ăn, cứ như trước đây cô không nếm được mùi vị, mà bây giờ nó mới bắt đầu từ từ xông lên đầu lưỡi vậy. A Nam sẽ ăn cơm cùng với Xuân Hỉ, hai người nói mấy chuyện linh tinh, lúc thì nói về công việc, lúc thì nói về mấy thứ vặt vãnh trong cuộc sống, một bữa cơm cũng có thể ăn mất tận một tiếng.
Ngày ấy Xuân Hỉ xuất viện là một ngày nắng rực rỡ. A Nam mời cô đến nhà anh ăn cơm, ánh mặt trời êm dịu chiếu vào bàn ăn khiến các món ăn óng ánh đến mê người: Thịt sợi xào cọng hoa tỏi, cánh gà quay, cải bắp xào chua ngọt, còn có một bát canh cà chua thịt viên nữa. Hai người ngồi xuống, Xuân Hỉ ăn từng miếng từng miếng một. Cô chậm rãi gắp một miếng thức ăn, lại ăn một miếng cơm, uống một ngụm canh ấm nóng, lại ngẩng đầu lên nhìn A Nam. A Nam nói: “Em ăn từ từ thôi, đừng vội.” Anh dịu dàng tựa như ánh mặt trời, đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay của Xuân Hỉ, ôn nhu nói: “Chúng ta cũng từ từ, không vội vã.”
Xuân Hỉ cắn một miếng cánh gà, vui lòng nghĩ, có thể chậm một chút cũng được, giống như ăn cơm vậy, đều không phải vội.