Ấn Quỷ

Chương 4: London bridget is falling down - Dấu ấn ma quỷ



Ngoại trừ cậu và người thanh niên kia ra, Khuynh Tiểu Mao cũng không có tâm trạng ăn uống, cậu chỉ ăn vài cái bánh quy rồi ngừng, im lặng chờ đợi mọi người ăn xong.

Bữa ăn cũng không kéo dài quá lâu, cho đến khi tất cả đều đặt đũa xuống, người phụ nữ mới dừng lại, chầm chậm đứng lên, hướng mọi người gật đầu một cái, cũng không biết "người" lùn ban nãy nhận được thông tin khi nào, chỉ nghe thấy cửa sảnh ăn cạch một tiếng mở ra, "người" lùn phụ trách mở cửa cho người phụ nữ cũng đã tới, đi đến bên cạnh người phụ nữ làm một động tác khom người, cung kính tiễn chân người phụ nữ bước ra khỏi sảnh ăn.

Mãi cho đến khi bóng dáng người phụ nữ khuất bóng sau cánh cửa, lúc này sự căng thẳng trong lòng tất cả mọi người mới hạ xuống một chút, cho dù hiện tại có muốn tin hay không, sự thật rành rành trước mặt nên cũng không ai lên tiếng nữa, bầu không khí quái dị bao trùm nhà ăn.

"Như các vị đã thấy, tôi không nói dối" Khuynh Tiểu Mao lên tiếng, "Sự việc lúc nãy, nằm ngoài khả năng kiểm soát của con người, bà ta có thể giết chúng ta bất kỳ lúc nào"

Nghe đến đây, cô gái lại ôm mặt thút thít, run rẩy không ngừng. Khuynh Tiểu Mao cũng không đành lòng đả kích thêm, ngữ khí nói chuyện hòa hoãn lại không ít.

"Trước tiên mọi người giới thiệu một chút, tôi sẽ nói ra những gì mà tôi biết"

Sau khi chứng kiến một màn kinh hồn táng đảm lúc này, lần này cũng không ai lên tiếng dị nghị nữa, trong lòng đều hiểu rõ điều quan trọng nhất lúc này là thông tin, phải cần có đủ thông tin để có thể ứng phó tình huống, tránh cho sau này có chết cũng không biết tại sao.

Người mở miệng đầu tiên là cô gái cứ khóc thút thít lúc nãy, có lẽ vì do sợ hãi quá lâu, giọng nói lúc cất lên khàn khàn, mang theo một tia nức nở:

"Tôi... tôi lên là Trương Nhiễm An, trước khi tỉnh lại ở đây tôi đang tăng ca ở công ty, định bụng chỉ ngủ một chút rồi tiếp tục làm việc, không ngờ khi tỉnh lại, mở mắt ra đã ở đây, bên cạnh là vị này..."

Trương Nhiễm An nói rồi nhìn về phía một người thanh niên khác đang ngồi bên cạnh cô.

" Tôi là Lâm Tương, là sinh viên năm cuối đại học, trước khi vào đây tôi đang nằm ngủ ở ký túc xá, mọi chuyện sau đó thì như mọi người đã biết, trên đường đến căn biệt thự chúng tôi đã gặp anh Vũ.."

Mọi người đồng loạt đánh ánh mắt về người Lâm Tương nhìn qua, là thanh niên lạnh nhạt lúc nãy, từ lúc bắt đầu tới giờ, trên mặt người thanh niên vẫn như cũ không mang theo một tia cảm xúc dư thừa nào, lúc này thấy tất cả đồng loạt nhìn về phía mình, bèn chậm rì rì mở miệng:



"Tôi là Tiếu Vũ"

Châu Đông: "....."

Khuynh Tiểu Mao: "....."

Mọi người: "....."

Im lặng kéo dài. Tất cả đều trầm mặc đợi cậu ta nói tiếp, nhưng đợi một lúc vẫn không có dấu hiệu Tiếu Vũ sẽ tiếp tục mở miệng.

Tiếu Vũ đem một câu " Tôi là Tiếu Vũ" ngắn gọn kết thúc phần giới thiệu bản thân. Khóe miệng Châu Đông giật giật. này cũng đơn giản quá rồi đi...

"Chỉ có vậy thôi? Không chia sẻ một chút trước khi anh vào đây là đang làm gì bên ngoài?" Châu Đông lên tiếng hỏi, cậu cũng không phải là hiếu kỳ, chỉ đơn giản nghĩ thêm một chút thông tin thì vẫn tốt hơn, biết đâu có thể rút ra được chút tin tức gì đó từ những chuyện nhỏ nhặt này.

Tiếu Vũ lại nhìn cậu, không nhanh không chậm đáp lời:

"Tôi nói rồi cậu có thể đưa tôi quay lại giây trước khi tôi vào đây à?"

"....."

Ờm, được rồi không muốn nói thì thôi, ai thèm nghe chuyện của anh!

Không khí vì lời giới thiệu bản thân của Tiếu Vũ có phần trở nên gượng gạo, nhưng cũng rất nhanh trở lại bình thường, sau đó tất cả mọi người đều lần lượt giới thiệu một chút về mình, chí ít biết tên nhau sau này khi gặp khó khăn cũng dễ mở miệng kêu cứu hơn.

Sau khi tất cả đều lần lượt giới thiệu qua một lượt, Châu Đông cũng cố gắng nhớ tên hết mọi người, cũng thật may mắn sở trường của cậu là nhớ mặt người, chỉ cần người gặp đã nói chuyện qua với cậu, một thời gian rất lâu sau cậu mới có thể quên, việc này vô tình lại có ích những lúc như thế này, Châu Đông cũng không khỏi cảm thấy may mắn.



Thấy không khí lúc này đã hòa hoãn hơn không ít, mọi người cũng câu được câu không xì xầm bàn tán, trong số một cô gái tên Tương Nhã lên tiếng hỏi Khuynh Tiểu Mao:

"Tôi là người thứ hai đến nơi này, lúc đến đã thấy cậu Khuynh Tiểu Mao đây đã đến trước, nghe những gì cậu nói lúc nãy thì có vẻ cậu biết nhiều chuyện hơn chúng tôi, có thể giải thích rõ hơn một chút những gì cậu biết cho chúng tôi được không?"

Khuynh Tiểu Mao nghe cô gái hỏi thế, không tự giác đưa tay gãi gãi đầu.

"Tôi chắc là người đầu tiên đến đây, lúc vào cũng không thấy ai cả, cộng thêm kinh nghiệm của một lần trước, tôi nghĩ có thể là sẽ còn người khác nên đứng ở phòng khách đợi đưa mọi người vào, tránh việc một số người quá hoãng hốt mà chạy ngược vào rừng.."

Nói rồi Khuynh Tiểu Mao ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh mọi người rồi nở một nụ cười khổ

"Cánh rừng ngoài đó là ranh giới cách ly chúng ta khỏi bên ngoài, tôi không biết phía bên kia cánh rừng là gì, cũng chưa từng thử.."

Nói đến đây, nụ cười khổ trên mặt Khuynh Tiểu Mao biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi đang được đè nén, khiến cho giọng nói của cậu ta cũng trở nên khàn khàn run rẩy.

"Lần trước những người vì không chịu nổi mà bỏ chạy vào rừng, ngày hôm sau đều trở lại với muôn hình vạng trạng các kiểu chết, người sau càng thảm hơn người trước"

Mọi người nghe đến đây, đều không tự chủ được mà siết lại nắm đấm, cảm giác ớn lạnh chạy dọc khắp người, không sao điều khiển được tâm tình đang rục rịch bạo động.

"Đồng đội lần trước của tôi, sau hai ngày đã chịu không nổi, không nghe lời khuyên của tôi mà chạy vào rừng tìm cách thoát ra, hôm sau tôi tìm thấy cậu ấy ở cây hòe sau nhà. Đầu cùng tay chân không thấy nữa, nội tạng bị kéo ra ngoài cột lại làm xích đu mắc vắt vẻo trên cành cây..."

Nói tới đây, gương mặt của Khuynh Tiểu Mao đã triệt để xám ngoét, cậu cũng không tiếp tục câu chuyện đó nữa.

"Cho nên tôi túc trực ở phòng khách để dẫn mọi người vào nhà, chúng ta chỉ có một lựa chọn duy nhất là ở nơi này, tìm thấy dấu ấn của ma quỷ, sau đó mới có thể thoát ra".