Ẩn Sát

Chương 104: Sân bóng (3)



Cậu dám chạm bóng, tôi cướp bóng "Cậu chạm bóng một lần. tôi cướp bóng một lần."

Đới Chí Cường từ nhỏ chơi bóng rổ đến bây giờ, chưa có ai dám nói trước mặt hắn như vậy, đối với một thành viên chủ lực của một đội bóng mà nói, việc cấm mình chạm bóng, tuyệt đối là một sự khinh thị và vũ nhục!

Gia Minh không chờ hắn phản ứng, hai tay đút túi, chậm rãi đi trở lại. Đông Phương Uyển cùng Hoàng Hạo Binh ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó mới hồi phục tinh thần nhờ tiếng cổ vũ của khán giả.

Đông Phương Uyển ở bên cạnh la lớn:

"Cố Gia Minh đánh cho đẹp! Tiếp tục!"

Hoàng Hạo Binh cười vỗ vỗ vai Gia Minh:

"Chơi rất tuyệt."

Ba gã đội viên còn lại, lúc này đều nở nụ cười. Ý chí chiến đấu ngẩng cao. Một loạt động tác vừa rồi của Gia Minh đã biểu hiện kỹ xảo và tốc độ tuyệt vời. hơn rất nhiều so với thành viên của đội bóng, thảo nào mà đội trưởng gọi hắn ra sân. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Ngay cả khi có được sự khích lệ, Gia Minh dường như cũng không có nhiều cảm giác mừng rỡ, hắn vẫn đút tay ở trong túi quần như u linh nhởn nhơ.

"Chạy chỗ"

Đông Phương Uyển mới tớ từ này, thì người kia vẫn đi dạo, rõ ràng là châm chọc nàng mà, chỉ cần hắn chơi cho tốt...

Cái ý niệm này còn chưa nghĩ xong, thì một đội viên đã cướp được bóng của đối thủ, mắt thấy Gia Minh di chuyển một cách quỷ dị và không có ai chú ý, hắn liền hưng phấn hô một tiếng: "Cố Gia Minh!" sau đó đem bóng ném tới, nhưng mà...

Mắt thấy bóng rổ bay tới, thân hình Gia Minh lại đi xéo sang bên cạnh, làm cho quá bóng truyền đúng vị trị lúc nãy bay ra ngoài, thiếu chút nữa đập vào một khán giả.

Hoàng Hạo Binh đang chuẩn bị phối hợp tấn công, mới chạy được hai bước thì lúng túng ngừng lại, đôi môi của Đông Phương Uyển co lại mấy cái, nói:

"Cố Gia Minh, cậu rốt cuộc muốn làm gì!"

"Xin lỗi."

Gia Minh rút hai tay từ trong túi ra, làm biểu hiện vô tội, than thở:

"Không nhận được bóng... tớ đã nói là tớ không đánh..."

Nếu như Gia Minh không biểu hiện lần vừa rồi, thì mấy đội viên sẽ xông lại đánh hắn ngay tức khắc, đội viên bên đối phương tuy rằng chưa hiểu rõ ý của Gia Minh, nhưng mà vẫn nhanh chóng cầm bóng, nói:

"Lão đại, công nhanh!"

Đới Chí Cường tiếp được bóng, vặn người triển khai tấn công, sau đó...

Chặn lại thật nhanh, chuẩn xác cướp bóng, chạy nước rút, đảo bóng qua người, qua người, lại qua người, nháy ba bước lên giỏ, sau đó chuyển bóng từ tay phải sang tay trái, bóng vào lưới...

Hai tay lại đút túi quần, Gia Minh đi trở về.

Trong vòng 10 phút tiếp theo, tình huống trận đấu trở nên có chút quỷ dị, hầu như ánh mắt mọi người đều tập trung vào bóng dáng đang lảo đảo đi trên sân. Hắn không nhận bóng đồng đội truyền, không hỗ trợ phòng thủ chỉ khi nào Đới Chí Cường có bóng, là hắn sẽ lập tức xuất thủ, vây kín lối đi của Đới Chí Cường, cho dù hắn có động tác giả gì đi chăng nữa, cũng không cách nào lừa được ánh mắt của người này. Cướp bóng, tiến công, sau đó ăn điểm, tuyệt không cần sự tiếp sức của đội viên.

Trong 10 phút này, Đới Chí Cường tiếp bóng được bảy lần cướp bóng được 5 lần nhưng và lần nào cũng bị Gia Minh chặn lại. Cho dù người ngu cũng nhận ra, chủ yếu là Gia Minh nhắm vào cái tên đáng thương Đới Chí Cường.

Mấy học sinh trong ban 7 đều biết Đới Chí Cường có không ít hảo cảm với Sa Sa, cho nên mới có thái độ khi Sa Sa và Gia Minh tỏ ra thân thiết, nguyên nhân nhắm vào Đới Chí Cường của Gia Minh đã rõ ràng.

Trong lúc nhất thời, nữ sinh của ban 7 hướng về Gia Minh chỉ chỉ trỏ trỏ, nói nhỏ nhiều tiếng, cho dù như thế nào, biểu hiện của Gia Minh lúc này đã đính tới yếu tố tình cảm, chủ nghĩa anh hùng cá nhân cực đoan này lại trở nên vô cùng lãng mạn trong lòng con gái.

Khuôn mặt của Đới Chí Cường đỏ bừng, đồng đội của hắn không đám truyền bóng cho hắn, sau đó hắn đột nhiên thấy bóng bay tới, nhưng mà đó là một thành viên của ban 6 ném bóng cho hắn, rõ ràng là có ý trêu đùa.

Cho dù như thế nào, hắn cũng là một cầu thủ rất tốt, hắn không muốn bị bóng ma này chế áp, cho nên lập tức đón cầu, xoay người bắt đầu nỗ lực tiến công, lập tức Gia Minh đã vọt tới, chắn trước mặt hắn.

Sau khi hai người giẳng co, Gia Minh vỗ mạnh một cái cướp được bóng vào trong tay, cầu thủ ban 7 nhanh chóng lùi về phòng ngự, đám người Hoàng Hạo Binh thì cười nhìn Gia Minh chuẩn bị tiến công. Nhưng sự tình tiếp theo lại có chút quỷ dị, không ai hiểu nổi.

Đập bóng hai lần, Gia Minh xoay người một cái, đem bóng ném vào rổ của đội mình.

"OK, mười phút, tớ còn có việc."

Nhìn đồng hồ trên tay một chút, Gia Minh phất phất tay với đám đội viên đang dở khóc dở cười, nói:

"Mọi người từ từ chơi đi nhé.

Sau đó hắn không đợi thủ tục thay người đã trực tiếp đi ra khỏi. Mà ở bên cạnh sân bóng, Đông Phương Uyển quắc mắt nhìn trừng trừng vào hắn nói:

"
Cố Gia Minh, cậu cố ý!"

"
Tớ đương nhiên là cố ý."

Gia Minh bật cười, nói:

"
Tớ ghét nhất bị người khác ép mình làm việc. A, đương nhiên tớ không nói chuyện cậu không cho tớ trốn học là sai, nhưng mà đúng là tớ đã xin phép rồi, nếu mà nói thẳng là có lý do quan trọng, cậu làm lớp trưởng rất xứng đáng, nhưng có một số việc, xin thứ lỗi, tớ không thể thực hiện được."

"
Hừ. Cậu có lý do gì! Nói ra xem!"

"
Xin lỗi. Không thể nói."

"
Tớ thấy cậu nói dối thì có!"

Mắt thấy Gia Minh càng chạy càng xa, nàng hô lớn:

"
Cố Gia Minh, tớ sẽ không tha cho cậu! Chúng tớ sẽ không để yên!"

Tiếng thét đã làm cho ánh mắt của mọi người tập trung lại chỗ này. Gia Minh không thể tránh xoay mình, đùng ánh mắt liếc nhìn xung quanh, rốt cục thở dài:

"
Xin lỗi. Thế nhưng tớ không thể tiếp nhận cậu được, tớ thực sự không có khả năng."

Hắn nói xoay người rời đi, khán giả lúc này ai nấy đều tỉnh ngộ, đưa mắt nhìn Đông Phương Uyển, một lát sau, Đông Phương Uyển mặt đỏ lên. hít mũi một cái, nước mắt ủy khuất không nhịn được mà tràn mi...

Làm cho con gái khóc đúng là hành vi tội ác tày trời, nhưng đối với Gia Minh, đây là việc chẳng có gì đáng nói, dù sao Linh Tĩnh, Sa Sa quan trọng hơn bất cứ người nào. Những người còn lại thì đều giống nhau mà thôi.

Ra cửa trường, thẳng đường đi đến siêu thị, tại khu bán đồ gia dụng tìm thấy Sa Sa. Cô gái này đang ngồi đợi, bên cạnh còn một chiếc xe đẩy, hình như là đã mua được những thứ mình muốn mua.

Thấy Gia Minh đến, nàng vô cùng thân thiết kéo tay hắn chỉ vào một thứ trước cửa hàng, nói:

"Cậu xem, cậu xem chỉ mất có hơn 8000, có phải là đã rẻ hơn trước nhiều không, có mua nó không..."

"
Lần trước cậu đi chợ là nó có giá hơn 9000..."

Nhìn vẻ mặt ước mơ của nàng, Gia Minh cười nói:

"
Vậy thì mua, dù sao chúng ta cũng đủ tiền, có phải thứ này cậu và Linh Tĩnh đã xem nhiều lần rồi không?"

"
Thôi, không mua."

Sa Sa Điềm Điềm cười rộ lên, sau đó lắc đầu nói:

"
Ta chỉ tường tượng một chút thôi, có thể giá còn tiếp tục giảm, tớ và Linh Tĩnh cũng đã quyết định, muốn mua máy tính cho cậu trước, sau đó mới tới lượt chúng tớ."

"
Hay là mua bình nước nóng trước đi, khí trời bắt đầu trở nên lạnh, qua một khoảng thời gian nữa, cậu và Linh Tĩnh sẽ cảm thấy rét đấy, a, tớ thấy là cậu rất thích mà..."

"
Bình nước nóng thì tớ và Linh Tĩnh đã nhìn trúng một cái ở thị trường đồ cũ, còn mới tám phần mười, rất tiện nghi... cái bình nước nóng rất đắt, chỉ mua một cái là được rồi."

Hai người đẩy xe đi trong siêu thị, thỉnh thoảng bàn xem Linh Tĩnh và Sa Sa thích ăn cái gì, Gia Minh lại bỏ vào, sau đó Sa Sa lại lấy ra, đương nhiên là có lúc Gia Minh cũng không cho nàng bỏ ra, Sa Sa cười liếc mắt, trách hắn lãng phí.

Lúc trở về, Sa Sa cười nói:

"
Gia Minh, có phải tớ và Linh Tĩnh rất ấu trĩ hay không. Thực ra... Chúng tớ biết biết, Gia Minh chỉ có cần đó tiền, vậy mà chúng tớ còn suy nghĩ ngu ngốc nữa chứ."

"
Đâu có, tớ thích cuộc sổng như thế này hơn chỉ là... Linh Tĩnh đang tìm việc, còn tớ thì không biết tìm khoản thu nhập thêm bằng cách nào, ách, có chút buồn bực, nếu như internet phát triển một chút là tốt rồi. Tớ đã nói với cậu là về phương diện máy tính tớ rất lợi hại, có thể nói là một chuyên gia bảo mật..."

"
Hừ, dù sao tớ cũng không cho cậu học theo người sát thủ kia đi kiếm tiền, bằng không tớ và Linh Tĩnh sẽ chết cho cậu xem..

Sa Sa cau mũi, có lẽ là do quá thân cận, cho nên nàng thường hay dùng biện phép này kháng nghị.

Trông bộ dáng của nàng bây giờ đáng yêu vô cùng:

"Được rồi, ngày mai ngày mốt là hai ngày nghỉ, chúng ta đi bán hoa đi."

"
Bán hoa?"

"
Đúng vậy, bên cạnh trường học có cửa hàng hoa Hân Hân, bà chủ trước đây từng mở cửa hàng ở địa bàn của cha tớ, cha tớ rất chiếu cố người này, lúc đi qua trường học tớ thấy mấy tờ giấy quảng cáo liền đi vào hỏi một chút, bà chủ nói là hai ngày nghỉ ở đây cần người, ba người chúng ta có thể qua đó giúp đỡ, tuy rằng tiền công không tính là nhiều, thế nhưng ở cửa hàng có một chiếc xe máy. Gia Minh có thể lái nó đi ra ngoài giao hàng, tớ đã cùng bà chủ nói chuyện rồi. Gia Minh cậu nghĩ thế nào?"

Bà chủ cửa hàng hoa Hân Hân là một quả phụ, họ Hồ, Gia Minh cũng quen, nghe nói là người này có giao tình với cha của Sa Sa.

Mỗi khi gặp Sa Sa ở cửa trường học, bà chủ thường thân thiết chào hỏi nàng. Gia Minh thì cho rằng người này có quan hệ mập mờ với cha của Sa Sa, đương nhiên chuyện này hắn không nói với Sa Sa, cho nên cũng gật đầu cười, nói:

"Được."

Vậy là hôm sau chúng ta có thể xem bạn học cố Gia Minh của chúng ta, người đã từng bức lui thiên hạ đệ nhất sát thủ làm việc vì cuộc sống, mặc quần áo lao động của cửa hàng hoa Hân Hân, bắt đầu cuộc sống của một công nhân bán hoa.

Chỉ là, sau đó có một loạt biến cố phát sinh, làm cho rất nhiều người ở thành phố Giang Hải không còn được sống cảnh thanh bình...