Ẩn Sát

Chương 238: Huyết sắc gia niên hoa (1)



Tiếng súng không ngừng vang lên ở phía sau, nhớ lại những thứ đã được huấn luyện, hắn liên tục chạy zích zắc, lách qua một cái cửa sổ nữa, hắn trốn ở phía sau tiện tay nổ hai phát súng, vết thương trên tay do đá vụn bắn vào đau rát, hắn dừng lại một lát, đối mặt với thực tế là mình vẫn còn sống, hắn cảm thấy rất nghi ngờ và may mắn mà lúc này lại phát hiện hỏa lực từ phía sau có vẻ ít đi rất nhiều, hoặc là nói căn bản chỉ có một hai người đuổi theo từ phía sau.

Lẽ nào đều bị mình tiện tay bắn chết rồi?

Đây là một thế giới thực tế, trước đây khi Trần Cô Hạ dạy hắn cùng thỉnh thoảng nói đến một số tin đồn vụn vặt thú vị, trong một số ví dụ đặc thù, đúng là có tình huống vận may có thể áp đảo tất cả, mấy tên tay chân nhãi nhép lại có thể giết chết ông trùm một cách khó hiểu. Chẳng qua, trong thế giới với vài tỷ người, vài chục năm chưa chắc đã xuất hiện một lần kỳ tích. Đông Phương Lộ vốn sống rất có lý trí đương nhiên không có lý do gì để cho rằng mình sẽ có được may mắn như vậy. Quả nhiên, một lát sau, tiếng súng tắt hẳn, tiếng bước chân dần tới gần nơi này.

"Tôi nghĩ không cần thiết phải ẩn nấp... cố ý giả bộ chật vật, cố ý nhường, nếu tôi không hiểu sai thì cô định một mình khiêu chiến tôi sao? Không, hoặc là nói tiếp nhận khiêu chiến của tôi... A, thực ra cô có giết hết bọn họ cũng không sao, tôi và bọn họ cũng không quen thuộc lắm..."

Rốt cuộc là hắn đang nói gì vậy...

"Tại Bùi La Gia ở Nhật Bản có hai người tôi rất khâm phục, một người là Nguyên Lại Triêu Sang, năng lực ở khắp mọi mặt của hắn đều rất cân bằng, tôi từng đấu với hắn một lần, rõ ràng là có vẻ như trên mọi phương diện tôi đều chiếm ưu thế nhưng đến cuối cùng tôi lại không thể không thừa nhận thất bại. Người thứ hai là Đại Nội Trưởng Đốc hợp tác với hắn hầu như đã rèn luyện thân thể đến cực hạn của con người, đặc biệt là sự linh hoạt và tốc độ, thân thủ của hắn khiến người ta phải thán phục, tôi cũng từng đấu với hắn vài lần, lợi dụng dị năng, tốc độ của tôi rõ ràng là có thể vượt qua hắn nhưng đến cuối cùng trái lại lại thua vì tốc độ quá nhanh. Rõ ràng là một người bình thường nhưng lại rèn luyện thân thể đến mức không thua kém bất kỳ người có dị năng nào... Từ đó trở đi, tôi quyết định quên đi dị năng của mình, sau đó lại đánh một trận với hắn chỉ là trước khi kịp làm điều đó thì hắn đã chết...

"Cho nên lần này tôi từ Nhật Bản đến đây, mặc dù rất mạo muội nhưng tôi cũng biết, nếu không dùng phương pháp này thì căn bản không thể khiến cô xuất hiện được... Trần Cô Hạ không quan trọng, về phần cô gái tên Lý Vân Tú kia, cho dù cô ta đã từng lừa tôi một lần khi còn ở Nhật Bản nhưng tôi cũng không đến đây vì cô ta, tôi chỉ hi vọng có thể xác minh xem tu vi của mình đã đạt đến trình độ như mong đợi hay chưa... Ồ, mặc dù cô đã biết thân phận của tôi nhưng nếu là trong trường hợp chính thức mà thần thánh thế này, tôi nghĩ tôi vẫn nên tự giới thiệu một lần. Chào cô, tôi là Chư Thần Vô Niệm.."

Niệm con mẹ ngươi, ta không phải Hoa Tulip chó má gì đó, ngươi nhận lầm người...

"
Xin chỉ giáo nhiều hơn..."

Lời nói lạnh nhạt phiêu đãng trong không khí, có lẽ nhưng kẻ điên đều có điểm tương tự nhau, lúc này Đông Phương Lộ chợt phát hiện giọng nói điên cuồng mà tỉnh táo của Chư Thần Vô Niệm rất giống với cách Gia Minh nói chuyện với mình giữa rừng súng mưa đạn. Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì trong chớp mắt, cùng với một tiếng ầm vang lên, bức tường sau lưng vỡ tung ra.

Mạnh mẽ lao về phía trước, gần như đồng thời với hành động này của hắn, lại một tiếng rầm vang lên. Đông Phương Lộ vội vàng quay đầu lại, một cái bàn phá nát cửa sổ bay tới, hắn vội vàng giơ hay tai lên đỡ. Chư Thần Vô Niệm vọt sang, chiếc bàn lớn bị đá thành mảnh vụn bay đầy trời.

Bị chiếc bàn lớn đập vào khiến Đông Phương Lộ lập tức cảm thấy hai tay đau đớn như bị gãy lìa, thân thể hắn nương theo lực lượng đó bay ra ngoài, một nửa là do quán tính, một nửa là do thân thể mất khống chế. Chẳng qua, lui lại phía sau như vậy cũng không tranh thủ được bao nhiêu thời gian, Chư Thần Vô Niệm đã lao tới như hình với bóng.

Giơ tay lên đỡ theo bản năng cũng chỉ khiến cảm giác đau đớn trên cánh tay càng thêm sâu sắc, gần như trong chớp mắt, bụng hắn trúng một quyền, cánh tay bị trúng bốn quyền liên tiếp ở cùng một chỗ, gần như đã sắp gãy lìa ra, quyền tiếp theo, má phải không có chút phòng ngự nào lại lĩnh trọn một cú nặng nề.

Rầm một tiếng, Đông Phương Lộ bay lên.

Máu tươi từ dạ dày trào ra khiến hắn tỉnh táo lại một chút, chân trái mất đi thăng bằng mượn lực đá về phía đầu Chư Thần Vô Niệm, song chỉ trong khoảnh khắc này, chân trái hắn lĩnh một cú khuỷu tay mãnh liệt, lồng ngực trúng một cú đá, thân thể bay ngược về phía sau.

"Mày không phải Giản Tố Ngôn..."

Trong bóng tối, giọng nói của Chư Thần Vô Niệm tuy lạnh nhạt nhưng lại ẩn chứa sự giận dữ khó nói hết được. Máu tươi phun ra, Đông Phương Lộ rơi xuống mặt đất, giãy dụa một lát nhưng vẫn không thể đứng lên, trơ mắt nhìn Chư Thần Vô Niệm từ từ tiến tới, rút khẩu súng trên người ra.

"
Nếu như vậy, mày nên... Ồ..."

Còn chưa nói xong thì Chư Thần Vô Niệm đã dừng lại, sau đó bay vọt về phía sau như u hồn, sau mấy lần dịch chuyển đã quay trở lại gian phòng lúc trước hắn đứng. Cùng lúc đó, tiếng súng máy vang lên, trong bóng tối, đầu đạn đuổi theo sát thân thể Chư Thần Vô Niệm, sau đó người cầm súng máy kia chạy đến bên người Đông Phương Lộ.

"
A..."

Đè nén cảm giác ngai ngái trong cổ họng, lại giãy dụa thêm mấy làn nữa, rốt cuộc Đông Phương Lộ cũng lắc lư đứng lên được. Cùng lúc đó, người đang đứng trước mặt hắn cũng siết cò súng quét ngang bắn về phía trước. Một lát sau đạn bắn hết, Chư Thần Vô Niệm từ sau một bồn hoa hung mãnh lao tới, hai bóng người va chạm với nhau, người cứu Đông Phương Lộ kia lui về phía sau hai bước. Chư Thần Vô Niệm cũng mượn lực bay ra ngoài, rơi xuống mắt đất lăn lộn mấy vòng khiến tro bụi bay mù mịt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Cơn gió kỳ dị thổi qua khiến tro bụi tán hết, Chư Thần Vô Niệm đang ngồi xổm xuất hiện trước mắt, một tay hắn chống đầu gối, cánh tay còn lại vung vẩy trên không trung, khoé miệng lộ ra nụ cười khát máu.

"Rất tốt, cuối cùng cũng có chút thú vị..."

Ánh đèn từ rất xa vẫn quét qua, trong gió đêm khô hanh, người bên này vứt khẩu súng trong tay xuống, bước lên một bước bày tư thế nghênh chiến...

Tiếng mở cửa khá thô bạo, không lâu sau, một tiếng rầm vang lên, rõ ràng khoá cửa đã bị đối phương dùng cách thô bạo phá hỏng.

Dự cảm xấu dâng lên từ đáy lòng, Lý Vân Tú nín thở, lo lắng nhìn sang Nhã Hàm ở bên cạnh, chẳng qua lúc này Nhã Hàm đã cực kỳ suy yếu, co quắp ngồi ở đằng kia, cũng không thể phát ra bao nhiêu thanh âm nữa. Đây là một gian phòng chứa đồ rất lớn của trường học, lúc trước hai người bò tới đây theo đường ống thông khí, lúc này đang trốn dưới tấm vải bạt bẩn thỉu, cũng chỉ có thể yên lặng hi vọng đối phương sẽ không lật tung nơi này lên.