Ẩn Sát

Chương 306: Kích động



Cầm điện thoại lăn qua lăn lại, Nhã Hàm nói chuyện với mẹ hai thực là nhiệt tình, sau đó làm một cái dấu im lặng, ngoảnh qua chỗ khác nói chuyện thầm kín. Một lát sau, bà chủ Monica mang đồ ăn tới, đặt trên một cái xe đẩy nhỏ. Gia Minh đi ra mở cửa phòng, trên người mặc một bộ quần áo cũ, nhưng hiển nhiên đã giặt xong từ lâu.

"Em giặt nhanh như vậy?"

Nhã Hàm nói.

"Tắm như chiến đấu."

Gia Minh cười trả lời, đưa tay vạch vải che trên xe đẩy, những món ăn xuất hiện, có 4 tảng thịt bò, trứng gà, bánh mì, canh ngô cùng với cà phê, hai phần cơm:

"Bữa sáng thịnh soạn như vậy sao."

"Đại khái là làm theo kiểu của bữa trưa."

Mặc áo tắm dày, Nhã Hàm cười nhún vai:

"Vậy thì còn chần chừ gì nữa? "

"À, cần một mỹ nữ ăn với em thì hoàn mỹ, nghề nghiệp tốt nhất là giáo viên."

"Như em mong muốn."

Gật đầu, Nhã Hàm cười đến xán lạn, đẩy chiếc xe nhỏ:

"Nhưng mà tại sao phải là giáo viên?"

"Em là học sinh, mà như vậy mới dụ hoặc... á, khụ khụ..."

"Đi tìm chết đi!"

Cười tung một cước, nhưng đương nhiên không thể đá được Gia Minh, nhưng mà do cố sức, chiếc dép bay ra ngoài, bị Gia Minh tóm được, "Oa ác" một tiếng, chân trần của nàng hạ xuống thảm.

"Đưa chị dép... Á... um..."

Lời còn chưa nói hết, Gia Minh đã cúi mình, nắm lấy chân trần của nàng, đưa dép giúp nàng xỏ vào. Nhã Hàm thoáng cái đã im lặng, không biết vì sao, chỗ bị Gia Minh sờ sờ lại tê dại. Đợi khi Gia Minh vém rèm xong, quay đầu lại, nàng mới thò tay véo véo cái chân một cái, sau đó đẩy xe qua.

Khi rèm được vén lên, cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời triếu vào, một chiếc bàn nho nhỏ, hai chiếc ghế đặt hai bên, thật lung linh, điều này khiến nàng phải hít một hơi.

"Ách... Thật xinh đẹp, chúng ta ở chỗ này bao nhiêu lâu? Gia Minh?"

"Không biết, hẳn là một hai ngày nữa?"

"Vừa rồi chị gọi điện thoại cho mẹ hai, mẹ hai nói là sân bay đóng cửa, chắc phải mấy ngày nữa mới hoạt động lại được."'

"Hình như chị đã yêu nơi này rồi."

Trong tiếng cười nói, hai người ngồi vào hai cái ghế, bắt đầu bữa ăn tối qua hai người không ăn gì, cho nên bây giờ ăn như hổ như sói. Nhưng mà, khi thấy Gia Minh đánh chén hết hơn phân nửa thực vật trên bàn. Nhã Hàm mới cười, cắt một miếng thịt bò, hai cái bánh mì đưa tới.

"Đúng là hơn Bát Giới."

Vừa húp canh ngô, nàng vừa nói.

"Vậy em không khách khí."

Ngay cả khi đối phương mang tới đồ ăn thêm cho mình, Gia Minh cũng không khách khí chén hết. Khi ngồi uống cà phê, Nhã Hàm vẫn còn ăn chầm chậm, hỏi một câu hỏi nghi vấn: "Hôm qua em nói là có hai bằng hữu bị phiền phức..."

"Ừ, nhà bọn họ là Mafia."

Thản nhiên gật đầu, Gia Minh đại khái nói qua các thế lực Mafia ở New York, chuyện xung đột của Gambino cùng Saliere:

"Nếu như chỉ là tạm thời, thì chuyện rất dễ bãi binh, chị cũng biết, em là sát thủ, chỉ cần tìm tới John - D'Amico, bằng một cái... đảm bảo Gambino sẽ nằm im hơn nửa năm..."

Khi hóa trang thành Giản Tố Ngôn, sự lạnh lùng kiêu ngạo, hạ thủ vô tình, nói những câu này sẽ khiến cho người khác cảm thấy áp lực, nhưng với hình dạng bình thường như thế này mà nói. Nhã Hàm chẳng có chút khẩn trương gì hết, cổ quái bật cười:

"Thật là, trông em như thế này mà nói mình là sát thủ, chị còn tưởng em là người nghiện chơi game cơ chứ."

"Không có cách nào cả, ngụy trang như vậy mới tốt, hơn nữa còn phải diễn cho thật xuất sắc..."

Hắn sờ sờ mũi:

"Nhưng mà biện pháp này chỉ trị ngọn không trị được gốc, kỳ thực Gambino ngã xuống cũng chẳng tác động mấy, em lo lắng là..."

"Là Bùi La Gia?"

Gia Minh sững sờ một chút, sau đó cười nói:

"Nếu dựa theo tình hình hiện nay mà nói. Bùi La Gia chắc chắn phải biết các nàng là bạn của em, nhưng mà hiện tại Bùi La Gia... A, lúc trước Castro cho Zhuang Amir rất lớn quyền lực, nếu Castro chết, Zhuang sẽ trở thành người quản lý thế lực bên Bắc Mỹ, người này thích xem "Tôn Tử binh pháp", bên Bắc Mỹ khẳng định sẽ thu liễm lực lượng, nếu như em đi rồi, hắn cũng không muốn báo thù sớm, nhưng mà khi hắn ra tay thì.... hắn biết Hoa Tulip..."

Nếu đã quyết định đem sự tình nói cho Nhã Hàm biết. Gia Minh cũng không giấu diếm, đây không phải là một tin tức quan trọng trong giới xã hội đen, huống chi ý nghĩa của Nhã Hàm khác với Linh Tĩnh, Sa Sa.

Đối với hai cô bé này, Gia Minh muốn bảo hộ các nàng, đối với Nhã Hàm, hắn chỉ lấy quan hệ bằng hữu bình đẳng để tỏ thái độ, năng lực của hắn kỳ thực không mạnh, hơn nữa, mình trọng sinh mang theo kiến thức khoa học kỹ thuật của 20 năm sau, kỹ xảo giết người cũng chỉ trong khoảng thời gian đó, xử lý công việc toàn theo kinh nghiệm. Huống chi, trên thế giới này mà không có một bằng hữu nào để chia sẻ, vậy thì thực là buồn chán.

"Nói như vậy, chúng ta có cần Tạo Vật Kỳ Tích hỗ trợ một chút không?"

Nhã Hàm nghi hoặc theo nói.

"Hình như cũng chỉ có biện pháp này, bây giờ Tạo Vật Kỳ Tích đang áp chế Bùi La Gia, Trí Tuệ Thiên Quốc cùng FBI nước Mỹ và Cục Quốc An có quan hệ quá sâu, dưới tình hình này, nếu có Tạo Vật Kỳ Tích tham gia, với tính cẩn thận của Zhuang, hắn sẽ không gây chuyện."

Gia Minh gật đầu cười cười:

"Nhưng mà... Em thực sự không muốn có quan hệ gì với những tổ chức này..."

Nhã Hàm ăn xong miếng thịt bò cuối cùng, uống một ngụm canh ngô:

"Nói chuyện cứ như ông già..."

"Thiếu nhân tình, thì sau này sẽ không tốt, em thực sự không muốn tham gia vào những chuyện này, nhưng mà có một số việc chính em cũng biết là không thể không làm.."

Hắn tự giễu cười cười.

Nhã Hàm nhíu mày:

"Vậy làm sao bây giờ... Hay là bảo Viêm Hoàng Giác Tỉnh hỗ trợ, em thiếu Viêm Hoàng Giác Tỉnh nhân tình, Viêm Hoàng Giác Tỉnh thiếu Tạo Vật Kỳ Tích, hai bên mà liên kết với nhau, chẳng phải là Bùi La Gia sẽ không dám động thủ hay sao? Em đã nói Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng không tệ lắm."

"Thiếu nhân tình của bọn họ, kết quả cuối cùng sẽ là gia nhập vào tổ chức của họ. Nhưng mà, đây không phải là chuyện trọng yếu, trọng yếu là..."

Gia Minh uống một ngụm cà phê nói:

"Sư phụ em đã nói với em, cho dù là chết, đời này cũng không được gia nhập bất cứ tổ chức gì, không được để bất cứ người nào ra lệnh cho mình, kỳ thực sư phụ em ở Bùi La Gia có đãi ngộ rất cao, chuyện phải làm không tính là nhiều, thời gian rảnh rỗi cũng có, có thể quản chuyện của mình, không thích làm gì thì không cần làm... Nhưng mà người vẫn làm phản, chính là muốn tự do..."

Dường như bị ảnh hưởng bởi câu chuyện này của Gia Minh, Nhã Hàm cười cười, trong lòng nghĩ không ra biện pháp gì tốt, sau một lát, hỏi:

"Hai cô gái kia có quan hệ gì với em vậy... Đây là chị thay Linh Tĩnh, Sa Sa hỏi em!"

Gia Minh cười:

"Mấy năm trước em cứu hai người đó, sau đó thì quan biết, khi đó em mới 13, con gái nàng bây giờ vừa tròn 14, chị suy nghĩ gì vậy? Ha hả, chỉ là bạn bè mà thôi."

Nghe Gia Minh nói như vậy. Nhã Hàm mới yên lòng, ái ngại nói vài câu, hai bên đùa vui một lát nữa mới thu dọn đồ ăn, theo như Monica nói là chỉ cần để ra ngoài cửa là được. Bởi vì tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, hai người đều muốn ngủ bù. Gia Minh nói chúc buổi sáng tốt lành, rồi trở về phòng mình. Đột nhiên cửa phòng phía sau bị đẩy ra, Nhã Hàm đứng ngoài cửa nhìn hắn, sau đó chạy hai bước vọt tới, khuôn mặt đỏ rực.

"Sao, làm sao vậy..."

Gia Minh lui ra phía sau một bước, vô ý thức nghiêng người đề phòng.

"Chị... Ách... Chị..."

Nàng nói lắp bắp, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại nhưng không được:

"Ách... Ví tiền của chị... Hình như là để ở chỗ này... A... A... Không có sao... chị nhớ lầm, xin chào, buổi sáng tốt lành, ngủ ngon giấc..."

Phốc phốc vài tiếng, Nhã Hàm chạy như bay ra ngoài, mất khoảng hai giây rồi khép cửa phòng lại, đứng ở bên ngoài.

Ngoài cửa, Nhã Hàm mặc áo ngủ màu trắng, ngơ ngác đứng một hồi, sau đó mím môi, toàn tâm toàn ý bạt tai cho mình một cái:

"Ngu ngốc, hoa si... ngươi có bệnh à..."

Đẩy cửa vào phòng, nàng chạy hai bước đã nhào lên trên giường, khi đắp chăn nàng vươn tay, cởi áo tắm ném xuống mặt đất. Nghiêng đầu nhắm mắt lại, một lát sau lại xoay người, ánh sáng bên ngoài quá mức chói mắt, nàng lại xoay trở về.

Cứ như vậy vài lần nàng quấn chăn xuống giường, nhảy nhảy nhảy nhảy đến phía trước cửa sổ kéo rèm cửa sổ, lại xoay người nhảy, nhưng ầm một tiếng, thân hình nàng ngã lăn xuống đất, phần trên trần truồng hiện ra.

Trong phòng ấm áp, lại không có người nào sẽ thấy, nàng tức giận nhặt chăn lên, một lúc lâu sau mới bò lên giường, trong lúc nhất thời, nàng không biết làm thế nào để ngủ được.

"Trương Nhã Hàm, ngươi chết đi..."

Trong bóng tối, có thanh âm lẩm bẩm của con gái, ở gian phòng bên kia. Gia Minh đã tiến vào trong giấc mộng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Khoảng chừng hai canh giờ sau, Nhã Hàm mới ngủ được, còn Gia Minh mở mắt, bò dậy, thời gian đã là buổi trưa...