Ẩn Sát

Chương 324: Những chuyện nhỏ (2)



Linh Tĩnh trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ, sau đó mới kịp phản ứng, nhận lấy bột ngọt, đồng thời nhìn thấy Nhã Hàm đứng bên cạnh, bên trong truyền ra thanh âm của bác gái và Liễu Chính:

"Gia Minh đã tới?"

"A, chị Nhã Hàm cũng tới rồi, chúng ta ra ngoài đốt pháo đi."

Linh Tĩnh nói, nhìn Gia Minh cười, cầm bột ngọt chạy ra ngoài cửa. Gia Minh nhún vai, đưa hộp quà cho Nhã Hàm, sau đó đuổi theo Linh Tĩnh, nói:

"Này, bột ngọt, sao cậu lại cầm đi..."

Nhận một đống lớn quà tặng, Nhã Hàm cười khổ, cảnh tượng có chút hỗn loạn, cửa phòng được mở ra, Đoàn Tĩnh Nhàn cười ra đón:

"Nhã Hàm tới rồi sao... Ách, tại sao lại mang nhiều như vậy, mau vào mau vào, cẩn thận không ngã đó... Được rồi. Gia Minh đâu, không phải nói cũng tới hay sao?"

"Cô Diệp, năm mới tốt lành... Gia Minh hắn đuổi theo Linh Tĩnh ra ngoài lấy bột ngọt rồi, đây toàn là quà của hắn đấy, tiểu tử này..."

"Ha hả, mau vào mau vào, khí trời lạnh lắm..."

Bác gái kéo Nhã Hàm đi vào, sau đó giới thiệu với Liễu Chính. Linh Tĩnh và Gia Minh đã lao ra ngoài cửa, một tay Linh Tĩnh cầm pháo, một tay cầm điếu thuốc đang cháy, vui tươi hớn hở.

"Này, đến đây đi, tớ thấy hình như cậu sợ..."

"Khụ khụ... Cái này có gì mà sợ, tớ chỉ là bị bị sặc... A…"

Cười, châm điếu thuốc vào dây pháo, nàng thét lên một tiếng, nhảy về phía sau, đồng thời tung pháo ra ngoài. Tiếng pháo nổ giòn tan khói bốc lên mù mịt. Linh Tĩnh dùng tay bịt chặt hai lỗ tai. Gia Minh vòng tay ôm nàng vào trong lòng. Sau một lát, tiếng pháo ngừng lại, mắt thấy con đường không có ai, Linh Tĩnh cười ngẩng đầu lên, hôn một cái vào má của Gia Minh, sau đó xoay người chạy vào bên trong.

"Cậu là gà mái, mới chạm một cái tính cái gì..."

Đi theo bên cạnh Linh Tĩnh, Gia Minh bĩu môi, nhẹ giọng nói.

"Vậy cậu là gà trống."

Linh Tĩnh khẽ gắt nói!

"Vậy một con gà mái nữa đâu?"

"Còn đang ở trong phòng làm nhiệm vụ, cậu ấy còn một nửa chưa viết xong, bây giờ sắp phải đi học, nên mới vội... Mau vào đi thôi, mẹ tớ rất lo cho cậu, mấy ngày không gặp lại cảm thấy... thực là lạ... hình như cậu mới là con trai của mẹ tớ, cứ ở nhà là nhắc tới cậu, hình như trước kia chúng ta bị đánh tráo à? Tớ mới là con gái của bác Cố, còn cậu là con trai của mẹ tớ?"

"Cầm lấy túi bột ngọt này đi, vậy thì hai bác sẽ nhận cậu là con gái ruột ngay."

"Đúng vậy, tại sao nó lại ở trong tay cậu..."

"Cậu thực ngốc..."

Cười nói đi vào bên trong, Gia Minh lễ phép chúc tết, dù sao Diệp gia cũng đối với Gia Minh rất tốt, hơn nữa là quá thân quen, cho nên mới nói được vài câu, hắn đã bị Linh Tĩnh kéo vào bên trong phòng ngủ của nàng.

Phòng riêng của Linh Tĩnh mộc mạc thanh nhã, Gia Minh cũng không phải tới lần đầu. Sa Sa đang ở trong đó đọc sách làm bài vở trong kỳ nghỉ đông. Gia Minh từ phía sau đi tới, đột nhiên ôm lấy nàng, hai tay sờ trước ngực của con gái.

Không có quá nhiều phản ứng, Sa Sa nhăn hai hàng lông mày, mỉm cười, sau đó nói:

"Sờ có thích không? Lão công."

"Lúc bình thường sờ còn được, bây giờ có nhiều quần áo như vậy, đâu cảm giác được gì..."

"Vậy buông ra đi, đừng ầm ĩ, tớ còn làm bài tập, tớ không muốn khi khai giảng còn bị giáo viên nhắc tên, tới chỗ Linh Tĩnh đi nào..."

"Tớ đi giúp mẹ nhặt rau."

Linh Tĩnh cười, từ trong phòng chạy ra ngoài, mỗi khi mà Gia Minh và Sa Sa liên hợp, thì chắc chắn nàng sẽ bị phạt lớn, bây giờ cũng vậy, tìm cách thoát đi là hay nhất. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ở trong phòng ngồi cùng Sa Sa một lát, Gia Minh đi tới phòng bếp hỗ trợ. Nhưng mà ở phòng bếp đã có Nhã Hàm đang nhặt rau với Đoàn Tĩnh Nhàn. Linh Tĩnh không có ở bên trong, không biết chạy đi nơi nào rồi.

Gia Minh muốn hỗ trợ, lại bị bác gái đẩy ra ngoài:

"Con trai không cần làm những việc này, đây là những chuyện mà con gái phải làm, con không cần học quá nhiều, nếu không sau này mấy cô gái lại không chịu làm, đi ra ngoài, đi ra ngoài..."

"Nhưng bác Diệp."

"Ha hả."

Bên ngoài thì mạnh mẽ, nhưng bên trong ôn nhu, bác gái nhìn hắn cười cười:

"Bác chỉ muốn lấy ví dụ thảm một chút để chứng minh thôi. Đi ra ngoài đi, ra ngoài đi."

Rời khỏi phòng bếp, Nhã Hàm cùng Liễu Chính ở phòng khách trò chuyện, Linh Tĩnh đem một đống chăn lớn từ trong phòng của bác Diệp ra ngoài. Gia Minh và Nhã Hàm nhìn thấy, mở miệng hỏi: "Làm gì vậy?"

"Có cần giúp không?"

"Không cần, tớ chỉ muốn dọn giường chiếu ở trên lầu cho thật tốt, tối nay Gia Minh phải ngủ ở chỗ này, dù sao trước tết đã dọn rồi, tớ chỉ mang chăn màn lên đó là được rồi."

Thời gian nghỉ đông và nghỉ hè tương đối dài, khi đó Gia Minh đều ở phòng nhỏ trên lầu, cho nên hắn đi tới, nhận lấy chăn màn. Từ trong phòng bếp truyền ra mùi hương thơm ngát, Gia Minh cùng Linh Tĩnh đi lên lầu bố trí giường chiếu, chỉ chốc lát sau. Nhã Hàm cùng Liễu Chính cũng đi lên, nói là hỗ trợ, kì thực là tham quan.

Tới buổi trưa, ở võ quán có hai bàn ăn hơn 10 người cùng nhau ăn một bữa cơm, vốn Liễu Chính dẫn theo một đám tiểu đệ, muốn đuổi đi, nhưng mà lại bị bác Diệp giữ lại, chuẩn bị cơm nước tuy rằng hơi phiền một chút, nhưng mà không ai để khách đi đầu năm cả.

Hai giờ chiều, có một... người chạy tới Thích Quán, trong miệng nói là luận bàn trên thực tế là người này đã từng xung đột mấy lần với bác Diệp, ăn tết có rượu, máu huyết dâng trào, nên mang theo tay chân tới gây phiền phức.

Nhưng không ngờ, đám xã hội đen trong nhà bác Diệp đã cơm nước no nê, kết quả là không cần phải nói, nếu như không phải bác Diệp hảo tâm khuyên bảo, phỏng chừng những người này phải nằm viện nửa năm trở nên. Vài ngày sau, võ quán kia bị đập tan hoang. Liễu Chính đương nhiên là chối bay biến, nói là chuyện này không có liên quan gì tới mình, nhưng mà thực sự là do hắn động thủ.

Cuộc sống thật là bình thản, bầu không khí vui mừng của tết cũng qua đi.

Ngày 15 tháng giêng, tết Nguyên Tiêu, học viện Thánh Tâm chính thức khai giảng, học kỳ 2 lớp 11 chính thức bắt đầu rồi.