Một tiếng "bốp" vang lên, trúc đao hung hăng quất vào người Gia Minh. Sa Sa ở đối diện "a" lên một tiếng, cố sức vùng vẫy trên ghế.
"Ha ha, bạn Gia Minh của chúng ta rất cừ, có thể nhịn được mà không kêu la tiếng nào".
Tào Đông Phong đắc ý vác trúc đao lên vai,
" Hoài Sa muội muội kêu gì chứ? Gia Minh cậu ta không kêu, rõ ràng là không đau mà".
Mặt Gia Minh vẫn đang cười, lập tức trúc đao quất xuống người Gia Minh càng mạnh hơn:
"Mày không đau! Không đau! Không đau! Tao biết là tao ra tay vẫn còn nhẹ! Ra tay còn nhẹ lắm!"
Tào Đông Phong ở bên này ra tay hung hăng độc ác, bên cạnh là lão già Nhật Bản đang vung múa đao trúc, tiếng quất đánh tra tấn cô gái người nhật tên Nguyệt Trì Huân vang lên đôm đốp.
Ngoại trừ tiếng đánh tra tấn thì còn lại tất cả đều rất tĩnh lặng, Nguyệt Trì Huân ngồi ngay ngắn như mất hồn ở đó, đánh một nhát, người ngả nghiêng siêu vẹo rồi sau đó lại ngồi thẳng lên. Gia Minh bị trói bên này một tiếng cũng không kêu, cắn chặt răng đau khổ nén chịu.
Trong phút chốc Gia Minh cảm giác được ánh mắt lạnh băng của Nguyệt Trì Huân thoáng nhìn qua phía mình, chắc là đang nghĩ "sao hắn có thể chịu đựng được như vậy", Gia Minh không khỏi cười thầm trong lòng.
Nếu quả thật muốn nhẫn nhịn, đương nhiên không phải là không làm được giống cô ấy hoàn toàn không phản ứng gì, nhưng mà bản thân bây giờ đang đóng vai một đứa trẻ, chỉ vượt qua giới hạn một chút là đủ rồi, biểu hiện cắn răng vẫn phải làm cho có
Hai người bị đánh bên này đều lặng im không kêu la một tiếng, vậy mà Sa Sa bị trói trên ghế mắt nhìn Gia Minh bị đánh dường như là chính mình bị đánh, càng vùng vẫy giãy dụa, miệng la hét "A, a, a", bốn chân ghế dường như cũng vùng vẫy nhảy theo cô trên mặt đất, kêu bịch bịch ầm ầm, cuối cùng chiếc ghế bổ nhào.
Khi Sa Sa ngã xuống đất, vẫn giữ tư thế quỳ gối ngẩng đầu lên, cô bé hai mắt trợn tròn, nước mắt đã chảy xuống, cũng không biết là vì cái trán bị đau vì cú ngã vừa rồi hay là vì đau lòng vì Gia Minh.
Tai nghe thấy tiếng Sa Sa ngã trên đất, Tào Đông Phong cuối cùng cũng thở hổn hển ngừng tay lại, nhìn Gia Minh với ánh mắt đầy kinh ngạc:
"Không ngờ mày cũng thật giỏi chịu đựng......, vì ngày thường bị đánh hoài nên đã miễn dịch rồi sao?"
Hắn đùa xong câu này rồi quay đầu nhìn về phía Sa Sa:
" Nhưng mà, bạn gái của mày cũng đã quỳ xuống rồi, Hoài Sa biểu muội muốn làm gì vậy, muốn xin tha mạng sao. Nào nào, giúp cô ta bỏ giẻ ra khỏi miệng, nghe thử xem cô ta muốn nói gì".
Tên thủ hạ đứng cạnh bên lấy giẻ ra khỏi miệng Sa Sa, chỉ nghe cô ấy nói:
" Tào Đông Phong, mày muốn gì thì tìm ta, có gan thì một mình đấu với tao nè!"
"Đơn đấu?"
Tào Đông Phong nhíu mày:
" Thế sao được, ta đánh không lại cô đâu, câu này nghe không lọt lỗ tai chút nào".
Hắn nói xong rồi quay người lại tiếp tục đánh Gia Minh.
Lúc đi đánh người hao tổn khá nhiều sức lực, người bị đánh thì trơ ra như một khúc gỗ không chút phản ứng, đây là chuyện rất bực mình. Giống như ca sĩ đi hát mà không có ai vỗ tay, diễn viên hài biểu diễn mà không có ai cười, nhưng mà lúc này tuy Gia Minh không kêu la, tiếng mắng chửi sau lưng Sa Sa lại vang lên không ngừng, Tào Đông Phong cũng đánh đến mức người phát cuồng cả lên.
"Tào Đông Phong, mày là tên chết tiệt...."
"Mày không phải là con trai, mày là một tên xấu xa...."
" Một mình đánh với con gái cũng không dám, mày muốn đánh thì đánh tao đây này...."
Những tiếng chửi rủa đó dần dần biến thành tiếng khóc, tiếng xin tha
"Không được đánh nữa....."
" Xin mày mà, đừng đánh nữa, mày sẽ đánh chết cậu ấy mất thôi......"
" À............"
Mắt nhìn theo Sa Sa với khuôn mặt kiên cường ngang ngược thường ngày giờ đây đẫm nước mắt, kêu khóc khàn cả tiếng, Gia Minh trong lòng thở dài.
Nếu là một đứa trẻ bình thường, bị tra tấn như thế thì sớm đã chịu không nổi, song Tào Đông Phong dường như cũng không muốn trực tiếp đánh chết cậu ta, vì vậy mà những chỗ hắn hạ thủ đều không phải là chỗ hiểm, bây giờ ra tay chỉ cần nắm chắc thời cơ, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng cuối cùng có nên ờ trước mặt cô ấy ra tay không? Sau này sẽ phải giải thích thế nào.
Cậu ta trong lòng thầm thở dài, cảm thấy hơi đau đầu.
Lúc này màn tra tấn đã diễn ra hơn một tiếng đồng hồ, Sa Sa khóc đến mức khàn cả giọng, cô ấy vác cái ghế sau lưng quỳ dưới đất, đầu gối bị trói chặt chỉ có thể nhích từng bước nhỏ về phía trước, trên mặt đất hằn lên vết lê lếch dài hơn một mét, màn diễn này, người ngoài chỉ xem như một cảnh tượng náo nhiệt, không quan tâm đến, Tào Đông Phong vừa định giơ trúc đao lên, rầm một tiếng, rốt cuộc lại là lão già Nhật Bản ở bên cạnh đỡ lấy nhát đao của hắn ta, lão cau mày nói vài câu gì đó.
Người biết tiếng nhật đứng bên cạnh phiên dịch:
" Phong ca, Nguyệt Trì tiên sinh nói ông ta không thể tiếp tục chờ được nữa, cái gọi là tra tấn chính là để cho người đó nhận được sự đau đớn lớn nhất, nếu cơ thể bị thương quá sớm thì thời gian làm cho đối phương đau đớn càng ít đi, ông ta nói cậu hãy nhìn cách ông ta đánh."
Mắt Tào Đông Phong sáng lên, sau đó cung kính nói:
"Mời sư phụ chỉ giáo, mời sư phụ chỉ giáo"
Hắn biết rằng lão già Nhật Bản này rất lợi hại, lúc nào cũng mang theo gậy đánh rắn bên người.
Nguyệt Trì lão đầu tay vung đao Trúc Đao lên, lập tức trên cánh tay Gia Minh xuất hiện một cảm giác đau nhức đến tận xương tủy.
Lão già người Nhật đó thong thả ung dung dùng tiếng Nhật giảng giải cách phát lực, làm thế nào đánh đúng chỗ, cổ tay phải vững thế nào, khi nào nặng như nào nhẹ thế nào, Tào Đông Phong cúi đầu khom lưng nghe.
Một hồi lâu sau, lão già đó đột nhiên nhìn sắc trời, dùng tiếng nhật nói:
" Đã đến giờ rồi".
Hắn trở về bên Nguyệt Trì Huân hỏi:
" Thời gian ba ngày đã hết, nếu cô vẫn không nói, đừng trách ta làm những việc khiến cô khó mà chịu đựng nổi!"
Lão già kia vừa quay trở lại thì Tào Đông Phong vẻ mặt hưng phấn muốn học cách thực hành ngay, Sa Sa lúc này lại nhích về phía trước một đoạn, nhỏ giọng khóc lóc:
"Không được, không được đánh nữa...."
Tiếng kêu xin này lại càng khiến Tào Đông Phong thấy hưng phấn hơn, lấy hơi thổi thổi vào tay, hắn đắc ý quay đầu lại nhìn Sa Sa một cái, sau đó gào lên một tiếng "a", trúc đao vung xuống.
"Bốp"
Âm thanh này vang dội hơn bất cứ những lần vung đao trước đây, thân người nhỏ nhắn của Gia Minh run lên, phun ra một ngụm máu, sau đó, cái đầu gục xuống.
Sau một lần hưng phấn kiểm tra:
" Ha ha, đánh ngất xỉu rồi, đánh ngất xỉu rồi..."
Sa Sa trong chớp mắt chết đứng trên mặt đất, hai mắt mờ đi, sau đó khóc lóc khẽ gọi: "Gia Minh, Gia Minh..." hai đầu gối nhích đi với tốc độ nhanh hơn về phía bên này.
Tào Đông Phong vừa quay đầu lại, định kêu người đem nước đến giội cho Gia Minh tỉnh lại, đột nhiên bị lão già Nhật Bản đó gọi lại:
" Nguyệt Trì tiên sinh nói, để cho cậu ở đây cởi sạch quần áo của con bé người Nhật này, sau đó sau đó đem nó lên............."
Tên phiên dịch đó cười một cách tục tĩu.
"Ở đây sao, để cho tất cả mọi người nhìn thấy sao?"
Tào Đông Phong hơi sững sờ, lại nhìn thấy Tào Cảnh Hào ở biên cạnh chứng kiến cảnh tượng này từ đầu đến cuối, kêu lên:
" Nguyệt Trì tiên sinh bảo con làm gì thì con cứ làm theo đi! Nói nhiều làm gì?"
"Được."
Tào Đông Phong xoa tay, tuy cảm thấy việc này có phần hơi hoang đàng, nhưng mặc kệ nó, cô bé xinh đệp như thế kia, không thề thua kém Linh Tĩnh, chỉ có điều đây là cô gái Nguyệt Trì tiên sinh mang đến cho nên hắn mới cắt đứt mọi ý nghĩ với cô bé đó, bây giờ có thể thử một lần, cho là có người ở xung quanh xem, thì cũng coi như là người quen, không bị thiệt gì.
Nghĩ như vậy, hắn bước đến trước cô gái, nhìn lão già Nguyệt Trì một cái, nhận được câu trả lời chắc chắn xong mới dám đưa tay ra, nhưng mà chỉ mới sờ vào chiếc cổ ki mô nô thì một ánh sáng trắng đột nhiên lóe lên trước mắt !
Một thanh âm vang lên, Nguyệt Trì Huân rút tay trái về, Tào Đông Phong bị sự cố làm cho sợ hãi phải lui về sau mấy bước, suýt nữa ngã xuống đất.
Mắt nhìn mấy giọt máu nhỏ ra từ ống tay áo rộng thùng thình bên tay trái của Nguyệt Trì Huân, lúc này mới biết vừa nãy là do cô gái trông giống như búp bê này ra tay, nếu không phải Nguyệt Trì tiên sinh đánh cô ta, e là chiếc cổ của mình đã bị cứa đứt rồi.
Là vật gì... Nguyệt Trì tiên sinh nếu muốn đánh cô ấy nhất định sẽ không cho phép cô ta mang bất cứ hung khí gì trên người, vậy......đó là móng tay.
Trong đầu vừa nghĩ như thế, thì lão Nguyệt Trì dùng trúc đao vỗ vào sau lưng hắn, thúc giục hắn lập tức đi tới, phiên dịch bên cạnh nói:
" Nguyệt Trì tiên sinh bảo cậu cứ yên tâm, ông ta sẽ ở bên cạnh giúp đỡ cậu."
" Ha ha, vậy thì ta yên tâm rồi".
Lần này, Tào Đông Phong trực tiếp đi tới liền muốn xuất thủ, lại thấy Nguyệt Trì Huân bỗng dưng nhảy dựng lên, lão già bên cạnh thân hình khẽ động, lập tức lại một tiếng "bốp" nữa, cô gái giống như bươm bướm gãy cánh rơi xuống đất, bộ ki mô nô rộng thùng thình bung ra, mái tóc đen xõa ra như thác nước, một phần trên chiếc chân nhỏ nhắn lộ ra dưới lớp ki mô nô, lại đầy vết thương tích nhìn thấy mà giật mình.
Lão già này để cô ấy mắc chiếc áo màu đỏ, mỗi ngày đánh tới đánh lui, nhìn bên ngoài xinh đẹp mê người, nhưng bên dưới lớp ki mô nô, thân thể cô gái có lẽ thương tích đầy mình.
Tào Đông Phong hơi ngập ngừng một chút, rồi vẫn đưa tay về phía cô gái, thân thể cô vừa khẽ động, tay phải giơ ra đâm thật mạnh, Tào Đông Phong người lui về sau, sau đó trúc đao nghêng chiến, lại còn rất hung hăng, lần này Tào Đông Phong có thể nhìn thấy, nằm nghiêng một bên dưới đất, trong ống tay áo rộng thùng thình, trên bàn tay nhỏ nhắn đó nhuốm đầy máu, có hơi chút run run.
Hắn vô ý thức nhìn nhìn lão già bên cạnh, hít một hơi, lại cúi người xuống một lần nữa.
Lúc này, Sa Sa đã nhích dần tới cách Gia Minh chưa đầy một mét, cô ấy vừa nhích, vừa nhìn cậu bé bị đánh ngất xỉu, thấy thật đau lòng.....trước giờ chưa từng thấy đau lòng như thế......tại sao.....
Đột nhiên, cô nhìn thấy Gia Minh ngẩng đầu lên, sau đó mở hai mắt ra.
Tiếng kêu trong miệng còn chưa hô lên, cô ấy, bỗng nhiên khựng lại, vì Gia Minh lúc này mắt ngây ngô giống như người chết, sau đó biến thành màu đỏ như máu tươi.
" Gia Minh…"
Thanh âm ở nơi cổ họng nơi cổ họng, biến thành sự ngỡ ngàng và sợ hãi.
Bên kia, Tào Đông Phong đang túm lấy ki mô nô của Nguyệt Trì Huân từ từ kéo ra, nhìn những vết thương trên thân thể của Nguyệt Trì Huân mà phải giật mình.
Cảnh tượng kinh hãi đó vừa mới đập vào mắt, thì xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh sợ, bên cạnh, lão người Nhật tay run lên, vỏ ngoài trúc đao đã được rút ra, sau đó cảm giác lạnh lẽo ùa tới, nhưng mà lần này, hắn đã không thể phản ứng kịp.
Tào Đông Phong đã bị giơ bổng lên trên không trung.
Cổ áo bị túm chặt, sau lưng chỉ có thể cảm thấy một cái chuôi sắc nhọn dí sát vào, còn ở phía trước, võ sĩ đao của lão giả kia đâm tới, dừng lại ở ngay yết hầu của hắn.
"Không được động đậy"
"Buông ra!"
"Gia Minh……."
Trong đủ loại thanh âm, cô gái Nhật nghiêng người ngã xuống, lẳng lặng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu niên đứng bên cạnh, đỏan kiếm trong tay cậu ta dí sát vào gáy của Tào Đông Phong, máu ở khóe miệng từ từ chảy ra, bên trong lớp quần áo của cậu ấy, phải chăng cũng phải chịu thương tích giống như mình.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy chành thiếu niên kia nở nụ cười. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn