Ẩn Sát

Chương 335: Khó xử



Gần nửa đêm, trên đoạn đường gần cục công an thành phố Giang Hải, phảng phất đâu đó bầu không khí trầm lặng.

Những chiếc xe hơi lần lượt chạy qua chạy lại, những ngọn đèn đường trải dọc hai bên. Đây không phải là đoạn đường phồn hoa nhất Giang Hải, ngày thường lượng người đi lại trên đoạn đường này không nhiều. Vậy mà giờ này, khi thời gian đang gần nửa đêm, lượng người đi lại hai bên đường lại đông đúc một cách kỳ lạ. Đầu tiên là một hoặc hai người đi qua đi lại, ánh mắt của họ đều tập trung chú ý động tĩnh bên trong cục cảnh sát, tiếp đó là từng nhóm ba đến năm người, và tiếp đó nữa là những người đi lại hai bên đường đột nhiên nhiều hẳn lên. Quy mô có thể lên đến hai ba trăm người. Trông có vẻ như họ chỉ là những người vô tình đi lại gần cục cảnh sát, nhưng dòng người bao quanh hết vòng này đến vòng khác, cứ như là đang muốn bao vây lấy tòa nhà.

Vào khoảng thời gian ghê sợ này mà lại có nhiều người đi lại như vậy, trông có vẻ như đang mở đầu cho một cuộc bạo động. Tuy nhiên, dường như trên người của những người đi lại ở đây chẳng hề mang theo vũ khí gì, họ ăn mặc bình thường, mắt nhìn chằm chằm vào bên trong cục cảnh sát, công cục cảnh sát có thêm một vài cảnh sát đứng canh, nhất thời chưa thấy có hành động gì. Những người này phần lớn đều là bọn du côn, phần lớn cảnh sát đều biết họ, cảnh sát tất nhiên có thể bắt họ về nhốt hai ba ngày, nhưng một lần động đến nhiều người như thế thì vẫn phải có mệnh lệnh từ trên xuống. Huống hồ, phần lớn những cảnh sát cấp dưới đều chưa biết đang xảy ra chuyện gì.

"Chuyện gì thế này, lũ côn đồ này chán sống rồi sao..."

Kéo rèm cửa sổ nhìn ra xa, Mục Thanh Thanh chau mày. Cô cảnh sát năm nay vừa tròn 24 tuổi có sức sống và sự uy nghiêm hơn hẳn những cô gái cùng tuổi, ở tuổi này đã có thể được phá lệ lên đến chức cảnh ti cấp hai, đồng thời đảm nhiệm chức vụ phó đội trưởng đội trinh thám thành phố, ngoại trừ sự nghiêm túc và chăm chỉ thường có, công lao lớn nhất nàng lập được trên con đường làm cảnh sát của mình thực ra còn có liên quan đến nhân vật chính Gia Minh của chúng ta - trước khi xảy ra sự kiện du thuyền Tinh Mộng. Thản Khắc và năm người khác cũng từng đến Giang Hải. Sau khi sự việc bại lộ, Thản Khắc giết chết hai người, sau đó công lao hạ gục hai cái xác kia chẳng rõ đầu đuôi gì bị Mục Thanh Thanh giành mất. Vụ án vốn chưa được phá, sau đó lại gây ra rắc rối lớn như vậy, sự việc này đáng ra phải nói là gây lỗi chứ không phải lập công, nhưng không rõ những người bên trên xem xét đến lý do gì, tóm lại là Mục Thanh Thanh và một vài người khác nhờ vậy mà được thăng quan, đó được xem như là kết quả cuối cùng.

"Nghe nói trong số những người vừa mới bị bắt về, một người là con của Lữ Tụng Vi, còn một người là người Thái Lan, nghe nói là tập Thái quyền. Gần đây ti vi có đưa tin nói về tông sư Thái quyền Hi Lý Vượng gì đó, chị Thanh, chị biết chuyện đó chứ?"

Tiểu Triệu, người nhạy thông tin nhất đội từ cửa chạy vào, vừa nghe câu hỏi của Mục Thanh Thanh liền đáp ngay:

"Hi Lý Vượng? Nghe nói lợi hại lắm."

Mục Thanh Thanh gật đầu.

"Vậy sao lại có nhiều tên du côn đến đây vậy? Tôi có quen với một vài tên, Hỏa Kê, Hắc Bì chẳng phải đều là tay chân của Tiểu Mạnh sao? Ngày thường họ rất biết điều, hai ngày hôm chắc là xem phim bạo lực nhiều quá rồi chứ gì?"

"Trong số những người đánh nhau có con gái của Liễu lão đại."

"Con gái của Liễu lão đại?"

Mục Thanh Thanh cười.

"Tôi biết cô ta, tên là Liễu Hoài Sa thì phải? Năm 95 khi tôi vừa làm cảnh sát không lâu, được phân đến cục cảnh sát Thành Tây, sự kiện 131 ngày 31 tháng 10 là vụ án lớn gây chấn động cả thành phố, vài chục người bị sát thủ người nước ngoài chặt đầu. Khi ấy, trong số những người có liên quan, ngoại trừ con gái cả Liễu lão đại ra còn có một cô bé người Nhật rất xinh đẹp bị đánh thương tích đầy mình, trông rất tội nghiệp... Khi ấy chính tôi là người lấy lời khai của bọn họ."

"Cô bé xinh đẹp?"

Tiểu Triệu ngồi vào chỗ của mình nói

"Vừa nãy em có xuống xem qua, đi cùng với Liễu Hoài Sa còn có hai cô nữ sinh xinh đẹp, cả ba đều là những cô bé xinh đẹp, còn về việc họ có phải là người Nhật hay không thì em không hỏi."

Mục Thanh Thanh gật đầu:

"Không cần biết thế nào. Tôi có thể đoán được rằng tính cách của cô gái này rất nóng nảy. Từ nhỏ đã là vua gây rắc rối, năm cô ta tốt nghiệp cấp hai, nghe nói từng cầm gậy đánh bóng đến văn phòng đuổi đánh thầy giáo... Lần này lại là chuyện gì nữa đây? Chỉ đơn thuần là đánh nhau thôi sao?"

"Nghe nói... Chỉ là đánh nhau thôi, nhưng một bên là ba cô gái, bên kia là con trai của Lữ Tụng Vi và bảy tên tay chân của hắn, trong đó có cả thằng nhóc luyện Thái quyền, không thể nào là ba cô bé đó gây chuyện trước được?"

"Bảy tám thằng con trai đánh ba đứa con gái?"

Sắc mặt Mục Thanh Thanh bỗng trầm xuống.

"Mấy đứa con nhà giàu hư hỏng, cứ cậy nhà mình có tiền, việc gì cũng dám làm. Mấy năm gần đây, Liễu lão đại có người bên trên nâng đỡ, cứ xem tình hình bên ngoài kia, bọn này lần này xem như đụng phải tảng đá lớn rồi. Có điều... lần này gây chuyện đến nỗi có người bị bắt về đây, có phải là nghiêm trọng lắm hay không? Có chết người không?"

Thông thường, những người này đều có gia thế cả, nếu cả hai phía chỉ là đánh nhau vặt vãnh thôi thì cảnh sát thường không can thiệp, nếu không chẳng phải sẽ khiến cơn giận của cả hai bên đều đổ lên đầu cảnh sát cả sao. Cả hai bên đều bị bắt về cục cảnh sát thì sự việc phần lớn là đã làm quá trớn rồi. Thế nhưng, khi Mục Thanh Thanh hỏi như vậy thì đối phương lại lắc đầu.

"Hình như không phải chuyện gì to tát cả, nghe nói là chưa kịp đánh nhau nữa, chẳng hề có ai bị thương cả."

Nghe xong câu trả lời của Tiểu Triệu, những người trong văn phòng kẻ cười bất đắc dĩ, kẻ thì lắc đầu:

"Vậy ai đã bắt họ về đây vậy? Thằng nhóc vừa tốt nghiệp chăng?"

Thằng nhóc này lại đắc tội với cả hai bên, chắc là gập xui xẻo rồi đây.

"Không quen biết, họ là một nhóm người mặc đồ bình thường, tóm lại là khi tôi vừa bước vào sảnh cục cảnh sát thì thấy Phó cục trưởng cũng vừa mới lái xe đến, khẩn trương đến nỗi quần áo vẫn chưa chỉnh tề, cục trưởng thì đến lâu rồi, bây giờ đang ứng phó với Lữ Tụng Vi và cái bọn người Thái quyền kia, hình như không có chỗ cho chúng ta can thiệp đâu."

Nghe hắn nói thế, những người trong văn phòng đều im lặng, mọi người nhìn nhau, mơ hồ đánh hơi được bầu không khí khác thường, những người can thiệp vào sự việc lần này chắc chắn là cấp bậc rất cao đây...

Trong nội bộ cục cảnh sát, họ cũng vì sự việc lần này mà mở một cuộc họp riêng, trong một căn phòng nào đó của cục, một số người cũng đang vì sự việc lần này mà đau đầu. Vùng với luật sư, Lữ Tụng Vi với khuôn mặt nặng nề cứ đi qua đi lại trước mặt con trai, hết lượt này đến lượt khác.

"Tao đã nói với mày từ trước rồi, khiêm tốn một chút, cứ luyện ba cái thứ võ gì đó, tính tình nóng nảy cứ như pháo, vừa mới đốt đã nổ tung. Sự việc lần này, mày đừng tưởng là có A Mỗ Lôi làm bia đỡ đạn, thực ra thì mày cũng chỉ là con cờ của Hàn Cương Thành mà thôi. Bây giờ thì hay rồi, tao vừa gọi điện cho phó cục trưởng Lư, ông ta cũng vừa mới đến đây, nói là sự việc này ngay cả ông ta cũng không thể nào dẹp yên được. Bây giờ cũng không biết mày đã đắc tội với ai, hơn nữa, chặn ba cô bé lại trước cổng trường học, mày... rốt cuộc là mày đã làm gì rồi? Việc này mà đồn ra ngoài thì chẳng có ai nghĩ là ba con bé đó có lỗi lầm gì!"

Lữ Phóng đỏ bừng mặt:

"Nhưng mà... căn bản là chúng con không đánh người, nói thật, A Mỗ Lôi có nói là chỉ thách thức Nguyệt Trì Huân, chúng con chưa bao giờ nghĩ là sẽ động đến Diệp Linh Tĩnh và Liễu Hoài Sa..."

"Con bé người Nhật Nguyệt Trì Huân kia chưa từng nghe nói đến, còn con bé Diệp gì đó thì trước khi đến đây tao có tra tìm qua, hình như cũng chẳng có thế lực gì, chỉ có con bé Liễu Hoài Sa kia, nó là con gái của Liễu Chính, bây giờ bọn người mà chúng gọi tới đã bao vây cả cục cảnh sát này rồi... Nhưng chắc là chúng cũng không dám làm gì đâu... Rốt cục là mày đã làm gì chúng nó?"

"Thật sự là con chưa hề làm gì mà!"

Nhìn vẻ mặt tức giận không tin mình của cha, Lữ Phóng ngồi đó gần như sắp khóc.

"Khi mấy con bé đó vừa ra khỏi cổng trường, A Mỗ Lôi liền tiến đến trước mặt bọn họ, hai bên dường như sắp đánh nhau. Nguyệt Trì Huân kêu hai cô bạn của cô ta đi ra chỗ khác, nhưng Liễu Hoài Sa không đồng ý, còn Diệp Linh Tĩnh hình như đang tính gọi điện thoại kêu người đến giúp. Chúng con đang thương lượng xem coi có nên ngăn chặn cô ta hay không, ai ngờ khi A Mỗ Lôi vừa mới đụng chạm với Nguyệt Trì Huân một chút thì cái bọn khốn kia đã chạy lại, họ đều rút súng ra, và còn có cả thẻ cảnh sát nữa chứ..."

Lữ Phóng ấm ức nghĩ một hồi nói:

"À, mấy con bé đó không bị thương, chỉ có A Mỗ Lôi là bị đánh mà thôi, bọn người kia vừa xuất hiện là hắn đã chuẩn bị đánh người. Khi đó có một tên khá lùn, hai tay đều băng bó, tay cầm súng không vững lắm. A Mỗ Lôi nhằm vào hắn mà đánh, thân người A Mỗ Lôi vừa nhảy lên không trung thì đã bị người đó nghiêng người đụng văng ra xa. Con có nhìn thấy thầy Trần biểu diễn một lần, hình như là chiêu Thiết Sơn Kháo trong Bát Cực quyền, nhưng mà con vẫn chưa thấy ai bị gãy tay rồi mà còn dùng được chiêu này..."

"Tao có thấy cái thằng đó rồi, nó đang ở bên ngoài."

Lữ Tụng Vi gật đầu nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Nhưng hình như cục trưởng Khương cũng chẳng có cách gì xử lý chúng. Cứ theo lời mày nói thì hình như là bọn chúng đang chờ sẵn ở đó, chỉ cần mày phạm sai lầm là ra tay ngay, mà trước đó mày cũng chỉ gây rắc rối với thằng nhóc của Hoàng gia mà thôi.."

"Cố Gia Minh chẳng có địa vị gì trong Hoàng gia, hơn nữa Hoàng Bỉnh Tường cũng đã rơi đài lâu rồi.."

"Ai biết được hắn ta còn có mối quan hệ gì."

Ổn định lại tâm trạng một lúc, Lữ Tụng Vi chỉnh đốn lại quần áo.

"Lần sau bớt gây rắc rối, tao ra ngoài thương lượng với cục trưởng Khương lần nữa. Đại sư Hi Lý Vượng đã đưa ra kháng nghị lên lãnh sự quán Thái Lan, lát nữa chắc là có thể bảo lãnh, chúng mày ra ngoài rồi..."

Quan hệ của Lữ gia và cục trưởng Khương Phú Quý ở đây không được tốt lắm, nhưng lại là bạn rất thân với phó cục trưởng Lư Kiến Hoa. Vừa nãy Lư Kiến Hoa chưa đến, cục trưởng Khương dường như cũng chỉ là trả lời cho qua chuyện mà thôi, một mặt tỏ vẻ là không thể bao che, một mặt lại ám chỉ là bên trên có người đang bao che vụ này. Lần này Lư Kiến Hoa đến, hắn dẫn cục trưởng Khương và Lữ Tụng Vi vào trong văn phòng đóng cửa lại, lúc này Khương Phú Quý mới thở dài nói sự thật.

"Không phải tôi không muốn giúp ông, lão Lữ - ông là bạn của ông Lư nên tôi cũng gọi là lão Lữ vậy, ông là một thương gia nổi tiếng ở Giang Hải, những năm gần đây, ông đã cống hiến không ít cho thành phố Giang Hải, tôi cũng không giấu ông làm gì. Thứ nhất, bảy tám thằng con trai đối phó với ba cô bé thực sự là không chấp nhận được. Thứ hai, đại sư Hi Lý Vượng chắc cũng đã nói chuyện với lãnh sự quán Thái Lan rồi, điều này tôi biết, nhưng phía bên Nhật Bản cũng đã lên tiếng rồi. Trước tiên là phía bên tập đoàn tài chính đứng thứ ba Nhật Bản là tập đoàn Xuyên Kỳ đã trực tiếp kháng nghị lên chính phủ, sau đó thì lãnh sự quán cũng đã gửi công văn xuống... lão Lữ, ông nói xem, mấy chuyện đánh nhau vặt vãnh của bọn con nít, không lẽ mọi người đều phải làm lớn chuyện kinh động đến bộ ngoại giao luôn sao, hơn nữa sự việc lần này đích thực là lỗi của con trai ông gây ra.."