Ẩn Sát

Chương 389: Không có nhiều thời gian (2)



Bị che mắt, tên cao lớn đến từ Châu Âu này đưa tay lên chặn, đẩy theo bản năng. Một tiếng rầm vang lên, tuy Gia Minh hét lên rất có khí thế nhưng cũng chỉ biết cầm ghế lên nện tới. Mặc dù chất lượng của chiếc ghế học sinh này không tốt lắm nhưng dù sao bốn chân cũng đều là ống thép mỏng, lúc này hung hăng nện lên tay quyền vương kia qua lớp áo nhưng hai chân ghế thậm chí bị đập cong lại, bắn ngược về phía sau, đập vỡ cửa kính rồi rơi xuống lầu.

Chiếc áo của Gia Minh bay trở lại sau cú vung tay của quyền vương kia, vốn cũng bị bay xuống dưới lầu theo chiếc ghế nhưng Gia Minh đã thuận tay bắt trở lại. Mắt thấy tên to con giãn gân giãn cốt như không có chuyện gì, hắn lộ ra vẻ khiếp đảm, lui về phía sau hai bước:

"Này, thật sự đánh sao?"

"Ừ hừ."

Kelly giang tay ra một cách ưu nhã. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

"Ông không được đến đây!"

Ghế bị đánh bay, Gia Minh lui về phía sau hai bước thì đã dựa sát vào tường. Quay người lại, hắn leo lên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm tên quyền vương đang từng bước áp sát kia.

"Ông còn tiến lên nữa tôi sẽ nhảy xuống đó."

Tên to con vẫn không dừng bước, Gia Minh nhún vai, nở nụ cười.

"Lầu hai... Ông tưởng tôi không dám nhảy sao?"

"Bắt hắn!"

Kelly hét lên, Gia Minh xoay người nhảy thẳng xuống sân vận động. Một đám học sinh ùa ra cửa sổ nhìn, Kelly cũng cười chạy đến, mắt thấy thiếu niên ở bên dưới đang chạy thẳng về khu rừng phía sau trường học, nàng chụm tay ở khóe miệng, hô to:

"Anh chạy đi, tôi xem anh chạy được đến đâu!"

Nhìn dáng vẻ của nàng, dường như không hề mong đợi trận đánh nhau sẽ xảy ra ngay trong lớp học.

Quay lại, nụ cười trên mặt nàng biến mất, nhẹ nhàng phủi tay, thiếu nữ lạnh nhạt nói:

"Bắt đầu từ bây giờ, bắt hắn, đánh chết!"

Dưới ánh nắng chiều, tám tên vệ sĩ mặc tây trang màu đen nhảy ra khỏi cửa sổ, đuổi theo thiếu niên đang chạy về phía khu rừng sau trường học kia.

Bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, địa vị của Kelly tại U Ám Thiên Cầm, ít nhất đến bây giờ cũng không cao lắm, nàng chỉ khá ăn ý với Natalie Anne, thỉnh thoảng mò mẫm ở trong phòng thí nghiệm. Cũng vì lí do như vậy, lần này đến Trung Quốc là lần đầu tiên nàng tổ chức hành động với tư cách người của U Ám Thiên Cầm một cách chính thức, phần lớn mọi người đối với nàng đều không hiểu rõ lắm.

Chẳng hạn như tám tên vệ sĩ thân thủ đều được đánh giá cao nhất ở U Ám Thiên Cầm này, đối với sự chỉ huy của Kelly vẫn luôn không có chút tín nhiệm nào. Đặc biệt là hành động lần này, giết chết một người ở trường học mà không cần súng ống hay vũ khí sát thương gì, bản thân mệnh lệnh này đã khá hoang đường rồi, cho dù người Trung Quốc có nể tình hơn nữa thì cũng không thể giết chết người ngay trước mặt công chúng. Đương nhiên, không thể cãi lệnh nhưng có thể phỏng đoán, trong suy nghĩ trước đó của mọi người, người mà bọn họ sẽ đối phó quá nửa sẽ là cao thủ nào đó của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nói muốn giết người cũng chỉ là muốn bọn họ toàn lực ứng phó, song đến khi mệnh lệnh chính thức được đưa ra, đối mặt lại là một đứa trẻ, bọn họ thực sự không biết phải làm thế nào cho phải, cũng vì vậy mà Gia Minh mới có được cơ hội ứng phó một cách thong thả.

Khi Gia Minh chạy vào khu rừng phía sau học viện, tám người đuổi theo nhưng trong lòng vẫn luôn khó hiểu. Vừa tiến vào rừng cây, tên quyền vương hạng nặng tên Andrew hạ giọng nói:

"Nói đùa gì vậy, thật sự phải giết thằng nhóc kia?"

"Đây là mệnh lệnh."

Howard am hiểu quyền Thái ở bên cạnh nói, sau đó lại bồi thêm một câu.

"Cũng không phải anh chưa từng giết người."

"Chưa từng giết người một cách khó hiểu như vậy. Hôm nay giết người, đoán chừng đến tối chúng ta sẽ phải lén lút rời khỏi Trung Quốc, rốt cuộc chúng ta tới đây vì điều gì?"

"Tôi cũng không hiểu ra sao cả. Dù sao... Cứ đánh gần chết rồi tính tiếp, nếu nữ nhân kia thực sự muốn giết thì chúng ta cùng chỉ có thể làm xong rồi lập tức bỏ trốn..."

Mục tiêu quá yếu, nhiệm vụ như vậy quá ngớ ngẩn, vì vậy trong lòng mọi người ít nhiều đều có cảm xúc cổ quái. Bóng người phía trước thỉnh thoảng xuất hiện, thỉnh thoảng lại biến mất, đi sâu vào phía trong rừng cây, tám người chạy với tốc độ nhanh nhất nhưng thậm chí vẫn có vẻ không đuổi kịp. Đến khu rừng rậm, đoàn người hoàn toàn mất đi mục tiêu, có điều có để kết luận thiếu niên kia nhất định vẫn ở không xa quanh đây. Một người ra dấu tay, tám người tách ra, mở rộng phạm vi lùng bắt.

Bên kia, Nhã Hàm đang tích cực vận dụng quan hệ, chuẩn bị đưa ra kháng nghị về việc làm lần này của đoàn đại biểu của tập đoàn Tịch Đức, nhưng sau khi Huân liên lạc với Thiên Vũ Chính Tắc xong liền ngăn cản hành động không có bao nhiêu ý nghĩa của Nhã Hàm lại.

Mấy phút sau, đám người trong rừng cây mới cảm thấy chuyện này có vẻ khó giải quyết, đứa trẻ bọn họ đang đuổi bắt kia bỗng nhiên xuất hiện, bỗng nhiên lại biến mất, trong tình huống không có súng ống, nhiều lần cũng bị đối phương dựa vào địa hình quen thuộc để chạy trốn mất một cách khó hiểu, thật sự là một sỉ nhục lớn lao. Không lâu sau, tám người đều đã phân tán ra trong rừng cây, khoảng cách lẫn nhau chừng mười mấy mét, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đối phương, thỉnh thoảng lại chỉ có thẻ nghe thấy âm thanh. Một lát sau, quyền vương Andrew kia đột nhiên la lên:

"Bắt được mày rồi!"

Cách đó không xa, Howard nghiêng đầu sang. Từ xa nhìn lại, trong rừng cây, một chiếc áo lại trùm về phía Andrew, tiếng hét của thiếu niên vang lên:

"Đại Suất Bi Thủ!"

Tình cảnh dường như vẫn như cũ nhưng Andrew đã hết kiên nhẫn, tay trái đưa lên cản chiếc áo, nắm tay phải cứng rắn vung ra như sấm chớp, mặc dù đã khống chế lực lượng nhưng theo một quyền vung ra kia, uy thế cũng thực sự rất kinh người, ở trước mặt hắn, thiếu niên kia nhảy lên cao, lần này không có vũ khí như băng ghế mà là trực tiếp vung tay phải ra đón một quyền nặng nề đang đánh tới.

Kết thúc...

Trong đầu Howard đứng cách đó hai mươi mét, xuất hiện ý nghĩ như vậy, toàn thân vốn căng thẳng trong tư thế đối địch cũng thả lỏng, thoải mái nhìn sang bên kia. Có thể đoán được, sau một giây, thiếu niên sẽ hộc máu bay ra ngoài, sau đó chìm vào hôn mê. Ngay khi nghĩ vậy, hắn nghe thấy một tiếng rầm vang lên.

Mặt đất đầy lá cây và cành mục tích tụ qua nhiều năm, trở nên cực kỳ xốp, một khắc kia, thân thể tên to con giống như một đống thịt, rầm một tiếng, bắn ra ngoài nhanh như đạn pháo rồi rơi xuống đất...

Sau một giây, thiếu niên nhặt chiếc áo trên mặt đất lên, đi thẳng về phía Howard, cổ tay vung vẩy cực nhanh tạo thành tiết tấu dồn dập và cấp bách.

"Tôi đã nhắc hắn rồi, nhưng mà... Nhanh lên một chút được không, tôi đau đầu, hơn nữa chúng ta không có nhiều thời gian lắm..."