Ẩn Sát

Chương 395: Bắt cô ta đến gặp tôi



Giây phút khiến con người ta nghẹt thở, một nhóm người Thái Lan mặc bộ đồ võ màu vàng nhìn qua, nhìn về phía Đề Lạp Mạt đầy máu, lại nhìn sang phía lưng cô gái đang bỏ một tay vào túi có vẻ rất điềm nhiên, cái dáng vô tư đến nỗi không thể thốt nên lời. Khi người đầu tiên vừa lên tiếng xong, những người còn lại mới kịp phản ứng chạy về phía ấy.

"Sư huynh!"

"Đề Lạp Mạt!"

Những người đầu tiên chạy đến chuẩn bi kéo chiếc máy chạy bộ đang đè trên người Đề Lạp Mạt, nhưng khi nhận thấy một mảng máu thịt bê bết, khi vừa chạm vào một số bộ phận máy móc thì Đề Lạp Mạt lại ói máu lênh láng, quằn quại đau đớn, ngay lập tức máu lại lênh láng một mảng hỗn độn. Phần lớn những người xung quanh vừa nhìn cảnh tượng ấy liền không nhịn nỗi nuốt nước bọt, giống y hệt phản ứng khi xem phim sex, một hồi lâu không nói nên lời. Một số quyền thủ đã nắm chặt nắm đấm, nhìn về phía cô gái lạnh lùng đứng ngay giữa sân, rồi lại nhìn về phía Hi Lý Vượng đang ở bên ngoài sân.

Dường như trong khoảnh khắc cô ta vừa ra tay, vị đại sư Thái quyền này đã bóp chặt nắm đấm của mình, người phiên dịch Vương Giai đang đứng bên cạnh ông ta há hốc mồm, vẻ mặt cứng đơ. Mặt khác, Diệp Hàm len lén đi về vào phía bên trong sân kéo Hà Nghệ Hồng đang ngẩn người đi ra bên ngoài. Cũng chính trong bầu không khí ấy, nàng xoay người một cách nhàm chán, tiện tay chỉ về phía Hi Lý Vượng:

"Bây giờ đến lượt ông rồi, vào đi."

Cảnh tượng ấy cứ giống như cô đang ra lệnh cho con chó nhật của mình.

Đám người Thái ấy cũng chính vì vậy mà bộc phát nổi điên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

"*** mẹ kiếp, chết đi!"

"Giết con khốn này!"

"A a!"

Phần sân hẹp, những người này không thể tham gia vào hành động khiêng Đề Lạp Mạt ra bên ngoài. Họ rất bất bình về việc cô gái làm loạn trong sân đấu võ vừa rồi, cộng thêm việc Đề Lạp Mạt đột nhiên gặp nạn như vậy, trong lòng có chút kinh sợ. Khi sư phụ của họ gặp phải sự sỉ nhục như vậy, họ đột nhiên nổi điên lên, tiếp đó, người đầu tiên la lớn xông vào, hai ba chục người xông vào theo, tât cả những điều này đều bắt nguồn từ nỗi sợ hãi.

Nỗi sợ hãi tích lũy lâu ngày có thể khiến cho con người mất đi dũng khí, trở nên nhu nhược. Nhưng nỗi sợ hãi dâng lên một cách đột ngột có thể khiến cho con người mất đi lý trí, trở nên bồng bột.

Không hề quay đầu lại, cô gái đứng ngay giữa võ đài nhìn thẳng về phía Hi Lý Vượng, vung khuỷu tay đánh về phía sau.

Rầm một tiếng, máu tươi văng tung tóe trên khuôn mặt của người xông lên đầu tiên, thân thể hắn ngay lập tức cũng bị văng ra phía sau. Cùng lúc ấy, tay trái của cô gái rút lại, đẩy nhẹ về phía tay quyền thủ đang tấn công phía bên hông, thu tay phải lại, chạm về phía bên trái, cánh tay đánh ngay vào khuôn mặt của người bên cạnh đang tấn công.

Cương và nhu kết hợp đạt đến mức độ tuyệt vời của Thái Cực quyền, giống như dây đàn đang vang lên trong tiếng gió, mạnh mẽ, khuôn mặt người tấn công bị cánh tay đập phải, máu tươi văng tung tóe. Toàn thân người đó giống như con quay bay lộn nhào trong không trung, nhắm thẳng về phía đồng bọn đứng phía sau. Dường như không hề ngừng nghỉ, thân người cô gái hướng thẳng về phía sau, một gã đàn ông khác do tính toán sai vị trí đang đá thẳng về phía hông lao tới.

Chỉ trong nháy mắt, ba người văng ra. Đám người Thái Lan trông giống như lúa mạch vừa gặt xong nằm ngổn ngang thành một mảng. Hi Lý Vượng hét lớn:

"Tất cả dừng tay!"

Một người đàn ông ốm ốm đen đen đang bay lên đá không kịp dừng lại, cô gái khẽ lắc người, nắm tay phải đã nhanh chóng đấm mạnh vào mắt của hắn. Thân người đàn ông đang bay trên không trung bỗng nhận ngay một đấm, toàn thân bị đấm mạnh ngã gục ngay dưới chân cô gái, trông có vẻ như người đàn ông không còn chút sức lực để cử động, ngay cả rên cũng không rên nổi.

Từ khi mới bắt đầu đến giờ, đôi chân cô gái giống như bị mọc rễ, ngay cả cử động cũng không có, trên sóng mũi cô gái thấp thoáng gọng mắt kiếng.

Tiếng chửi rủa, rên rỉ vang lớn. Lúc này những đệ tử của võ quán Nghệ Hồng cũng đã kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, họ nhốn nháo la lớn:

"Làm cái quái gì đó! Mấy tên Thái Lan kia, đồng loạt xông lên như vậy cũng được sao!"

"Đánh thua rồi thì thôi, làm vậy là sao?"

"Đánh đàn bà à! ông mày cho mày chết! "

"Để xem đứa nào đám ra tay!"

Lúc này Hi Lý Vượng đã lên tiếng, những tên Thái Lan kia cũng không còn dám ra tay. Hơn nữa, sự dừng lại vừa rồi cũng đủ để cho họ nhận rõ tình hình hiện tại, nỗi e ngại biến thành sự sợ hãi. Trong lúc một số người vội vàng khiêng những người bị thương xuống dưới võ đài, cô gái chỉ về phía Hi Lý Vượng, lần này nàng nói rõ từng chữ một:

"Bây giờ, đến lượt ông rồi!"

Nàng chỉ về phía trống trải trên võ đài, ánh mắt lạnh lùng.

"Lên đi!"

Từ khi Hi Lý Vượng đến khách sạn Cố Viên, những võ sĩ tìm đến ông cho dù là thiện ý hay ác ý thì ít nhất cũng phải xưng ông một tiếng đại sư Hi Lý Vượng, e rằng từ trước tới giờ chưa có ai dám khinh miệt ông ta như vậy. Cả đám đệ tử thái quyền đều tái xanh mặt, những người vây quanh xem cũng lộ ra nét vui mừng. Hi Lý Vượng bỏ cuốn kinh phật trên tay xuống, bắt đầu kéo dây kéo chiếc áo thể thao xuống:

"Rốt cục thì cô là ai? Nếu như giữa chúng ta...Tôi và đồ đệ của cô nếu có gì hiềm khích thì tôi nghĩ chúng ta có thể nói rõ trước khi tỉ thí quyền cước. "

"Tỉ thí?"

Cô gái lạnh lùng cười, quay người cởi bỏ chiếc áo khoác màu đen, để lộ ra chiếc áo sơ mi trắng. Cô mang chiếc áo khoác bỏ ra phía bên ngoài sàn đấu, tháo bỏ tấm thẻ phóng viên, tiếp đó là bỏ mắt kiếng ra, cởi giày. cô gái mang đầy khí chất người con gái phương đông tiến thẳng về phía địch nhân, vừa đi vừa nới lỏng ống tay áo.

"Tôi không có hứng nói lý lẽ với ông, mọi người đều là người luyện võ cả, ai đúng ai sai, cứ quyết đấu một trận giải quyết cho xong."

Đây là những lời vừa rồi Đề Lạp Mạt dùng để đối phó với đám người của Hà Nghệ Hồng, lúc này trong ngữ khí lạnh lùng của cô, xem như tất cả lại được tái hiện lại nguyên vị vốn có. Đi đến giữa võ đài, nàng không hề dừng lại dù chỉ một giây.

"Thế bây giờ, ông chuẩn bị xong chưa?"

Trong phòng có vẻ hơi tối, không mở đèn, phía trước chiếc ghế sofa, chỉ có ánh sáng chớp lên từ màn hình chiếc ti vi mới giúp cho căn phòng có được chút ánh sáng.

Vì một bên tường của căn phòng được làm theo dạng ô cửa sổ trải thẳng xuống đất nên có thể thấp thoáng nhìn thấy những chiếc đèn neon trên con phố phía bên dưới, đây là một căn phòng xa hoa thuộc khách sạn, tuy rằng không to lắm nhưng bài trí bên trong rất cầu kỳ, một góc trong phòng đặt một chiếc giường trái vải tơ đắt giá, lúc này Kelly đang nằm trên ghế sofa, mắt nhắm mắt mở theo dõi bộ phim "Nụ hôn đầu đời" khiến Sophie Marceau thành danh, mặc cho ánh sáng mông lung phát ra từ màn hình tivi thêu dệt những đường cong quyến rũ trên người nàng.

Thay vì nói nàng đang xem tivi, chi bằng nói nàng đang ngắm thân thể của mình. Hơn nữa, nàng đang so sánh mình với ngựời con gái trên màn hình. Lúc này nàng đang nằm trên ghế sofa, đôi chân trắng nõn đang vắt chéo lên nhau, giống như tác phẩm nghệ thuật làm từ ngà voi đang lấp lóa duói ánh sáng màn hình. Nếu như có gì đó nhìn thấy thì đây nhất định là một cảnh tượng có sức kích thích thị giác nhất trên đòi, phần thân dưới cô chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen mỏng tang, giúp cho những đường cong phần mông hiện lên một cách hoàn mỹ, phần thân phía trên chỉ mặc một chiếc áo khoác ngắn, lúc này hơi hé lộ, khiến phần thịt giữa rãnh ngực và eo lộ ra một cách gợi cảm. Cô ngắm nghía mình rồi lại ngắm nghía màn hình, cuối cùng kết luận:

"Hôn đàn ông à... Chà, rõ ràng là mình quyến rũ hơn mà.."

Giọng nói thiếu nữ có sức cuốn hút giống như một hơi thở lười biếng lan tỏa trong không khí, tuy nàng cắt tóc ngắn, trong trường học trông nàng giống như một thiếu nữ ngây thơ, nhưng một khi lột bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, thì thân người đã phát dục đầy đủ của cô nhất định có một sức quyến rũ cực lớn. Đưa tay xoa bóp nhẹ đùi, không lâu sau, nàng nhấn vào nút chiếc điều khiển từ xa bên cạnh, màn hình tivi lướt qua bộ phim điện ảnh của Sophie Marceau, chuyển đến một hình ảnh khác.

Vẫn là một hình ảnh hơi mờ ảo, giữa bầu trời đầy gió tuyết, tại đầu đường bị kẹt cứng vì hỗn loạn ở New York, những chiếc xe nổ tung bốc cháy thành một làn lửa lớn, những người bị truy sát, cô gái áo trắng hai tay cầm súng, xả súng không chút do dự. Khi màn hình tivi không ngừng lặp lại cảnh tượng ấy thì đôi tay nhỏ nhắn vừa vuốt ve phía bên trong đùi bất giác đã lượt đến giữa hai chân, răng cửa cắn chặt môi dưới rất gợi cảm, không biết từ lúc nào, đôi mắt cô đã trở nên sáng rực, lấp lánh nước, bầu không khí gợi dục lan tỏa.

"Ơ..."

Rên rỉ một tiếng, nàng ngồi bật đậy, đôi tay chầm chậm vuốt ve khu tam giác giữa hai cặp đùi, ánh mặt nhìn chằm chằm về chiếc hộp dựng đứng ngay bên trên tủ cách đó không xa. Cứ thế, nàng dùng đôi tay nhấn đẩy hồi lâu rồi mới lắc đầu, ánh mắt chuyển hướng đầy vẻ tiếc nuối. Tiếp đó, nàng than thở.

"Thật muốn làm tình.."

Chiếc hộp ấy nàng mua khi vừa đến Giang Hải, đáng tiếc... đã hết hạn, trước đây nàng có dùng nó, là một đóa bách họp hoàn mỹ theo đuổi vẻ đẹp hoàn hảo, sao nàng có thể dùng một thứ đã lỗi thời để thủ dâm chứ, nói ra e là sẽ bị cười chê...

Hơn nữa... Nàng nhìn về phía màn hình tivi, chau mày... Có lẽ cô ta cũng sắp đến rồi...

Nghĩ vậy, cuối cùng thì nàng cũng rút tay ra đầy luyến tiếc. Nàng đi ra, cầm một chiếc máy liên lạc kiểu nhỏ bên cạnh:

"Alô, Charles bây giờ có đó không?"

Ngay lập tức, đầu đây bên kia vọng lại tiếng trả lời:

"Kelly tiểu thư đúng không? Charles vừa mới ra ngoài, tôi có thể giúp gì cho cô?"

"Là anh à..."

Nàng trả lời bằng thứ tiếng Trung lơ lớ của mình. Người đầu dây bên kia là Trần Thiếu Kiệt, tuy cũng là thành viên của tập đoàn đầu tư Tịch Đức nhưng không phải là người được điều từ tổng bộ Tịch Đức châu Âu đến, hắn vốn là người Trung Quốc, thuộc biên chế ngoại bộ của Tịch Đức, nhưng trước giờ vẫn ở Trung Quốc để tiến hành đánh giá điều tra. Lần này người của Tịch Đức qua đây, hắn tự khắc trở thành một thành viên trong đoàn.

Có điều vì hắn không đến cùng với đoàn, nên chưa rõ lắm thân phận của Kelly, nhưng thấy địa vị của nàng không phải dạng thông thường, lại xinh đẹp, vì thế, trong khi những người khác đều nể nàng sợ hãi nàng thì riêng hắn trong khoảng thời gian này đều luôn cố gắng tìm cách giúp nàng làm gì đó. Phần lớn là vì hắn đoán rằng cô gái trông có vẻ ngốc nghếch ngây thơ này ắt hẳn là con cưng của một người có địa vị, nếu có thể nắm được nàng trong tay thì có thể bớt phấn đấu mấy chục năm. Lúc này khi vừa nghe Kelly nói có việc thì liền cố gắng bày tỏ giúp đỡ.

"Đúng vậy, cô Kelly, tôi là Trần Thiếu Kiệt, hóa ra cô còn nhớ tôi à, ha hả."

Lúc này nàng đang chờ đợi một người quan trọng, không có hứng thú nói chuyện với những kẻ tép riu, nàng thở dài chán đời, rồi nhấn vào nút gọi:

"Thôi được, tôi đang cần mua chút đồ, không biết anh có thể giúp tôi không."

"Tất nhiên là được rồi, cô Kelly, cô cứ nói."

"Ok, vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi, anh đi tìm giúp tôi chuyến bay đi Nhật sớm nhất có thể, ở đâu cũng được, anh bay đi Nhật, tìm một của hàng bán đồ chơi người lớn mua giúp tôi mấy cây gậy massage về đây, cảm ơn nhé..."

"Gậy.. gậy massage?"

"Đúng vậy, là thứ mà phụ nữ dùng để "tự thỏa mãn" đó, đừng nói với tôi là anh trong sáng đến nỗi không biết gì đó, cho dù không biết thì anh cũng có thể hỏi người bán hàng trong cửa hàng, để người bán hàng giới thiệu cho anh, tôi cần loại mới nhất, mua nhiều một chút. Cảm ơn anh, chúc anh chuyến đi vui vẻ..."

"Ờ, cái đó..."

Âm thanh đầu đây bên kia dường như có chút gì đó tuyệt vọng...

"Đi đi, anh yên tâm, chi phí chuyến đi công ty trả."

Nàng bỏ chiếc máy liên lạc xuống một cách chán nản, vài giây sau, chiếc đèn tín hiệu nhỏ màu xanh trên máy bật sáng, đó là phần đặc biệt nhất của cả một hệ thống liên lạc, tiếp đó, bên trong vọng lại tiếng đàn ông:

"Thưa cô Kelly, tôi là Charles, hình như đã phát hiện ra tung tích của Giản Tố Ngôn."

"Ôi!"

Nàng lao vội về phía máy liên lạc, cầm máy lên nói.

"Cô ấy ở đâu?"

"Ở tầng dưới cùng của khách sạn, tôi đang đi qua bên ấy..."

"Bắt cô ta lên gặp tôi."

Nghĩ một lúc, Kelly lại nói thêm.

"Trói chặt cô ta mang về đây, nhớ là phải trói thật gợi cảm đó. Tất nhiên, ý tôi là nếu các anh có khả năng bắt được cô ta về."