Sáng ra phát hiện có người ăn cắp đồ lót của mình là một chuyện rất không vui vẻ, nhưng chuyện có nặng nhẹ, vừa thấy Đàm Quân Vinh, Đỗ Lệ liền nhớ tới chuyện mình quyết định sẽ làm từ tối qua, mỉm cười bước về phía hắn. Đàm Quân Vinh lui mạnh về phía sau một bước như bị thần kinh.
"Ách, cái gì... Chào A Lệ, buổi sáng tốt lành..."
"Vinh thiếu, anh làm sao vậy? sắc mặt anh không tốt lắm."
"À, không có gì, tối qua tôi ngủ không ngon..."
Dù sao cũng là người quen, dù trong lòng có chuyện nhưng Đàm Quân Vinh vẫn cười ha ha cho có lệ, tạm thời đè nén tâm tình không thoải mái xuống.
"Lần đầu dùng túi ngủ, không thoải mái bằng ngủ trên giường. A Lệ, cô thế nào?"
"Ha hả, năng lực thích nghi của tôi rất mạnh, ngủ liền một mạch đến hừng sáng, không bị tỉnh lại giữa chừng lần nào..."
Thực ra lúc này nàng lại có chút oán hận vì khả năng thích ứng của mình. Hôm qua bàn kế hoạch với Hà Vân đến tận nửa đêm, tâm tình rất vui vẻ, gần như là hát vang ca khúc "Chúng ta là côn trùng có hại" rồi chìm vào ngủ say. Nếu không vì như thế thì có lẽ lòng cảnh giác của nàng cũng sẽ đề cao hơn rất nhiều, có thể phát hiện được tên biến thái đến trộm đồ lót kia. Nàng chỉ Linh Tĩnh đứng cách đó không xa:
"Đúng rồi, Vinh thiếu, bây giờ chúng ta đi xin lỗi đi. Tôi thấy... ha hả, cùng đi sẽ hay hơn."
"Đợi một lát đi..."
Đàm Quân Vinh cười.
"Tôi đi rửa mặt trước đã."
Vừa rời khỏi tầm mắt Đỗ Lệ, ánh mắt Đàm Quân Vinh lại chuyển thành vẻ giận dữ:
"Con mẹ nó, ai đùa dai như vậy, nếu để tao tìm ra thì..."
Mang theo tâm tình như vậy, hắn ra suối rửa mặt rồi làm bộ làm tịch đi về phía nhà vệ sinh. Thấy bên đó đông người, hắn vội vàng xoay người đi về phía rừng cây. Cảnh giác nhìn xung quanh, đến khi tới một chỗ không có người hắn mới đưa tay vào trong áo, rút một bộ đồ lót màu hồng gợi cảm ra.
Áo ngực và chiếc quần lót bán trong suốt đã sớm bị vò nhăn nheo lại, hắn giữ trong tay một lát, vẻ mặt khá phức tạp, ánh mắt thì vẫn cảnh giác nhìn xung quanh. Một lát sau, hắn đưa chiếc quần lót bán trong suốt lên mùi ngửi một chút, mắng:
"Mẹ kiếp..."
Cuối cùng hắn ném tất cả những thứ trong tay xuống đất.
Sau khi tiếp tục nhìn xung quanh vài lần, Đàm Quân Vinh xoay người rời đi. Nhưng mới đi được vài bước thì hắn lại thấp thỏm quay trở lại, cứ ném mấy thứ đồ lót này xuống đất như vậy thì không khỏi quá lộ liễu... Hắn lại nhặt lên, bước đến bên một bụi cây ném vào trong đó. Đứng suy nghĩ thêm một lát, hắn lại ngồi xổm xuống, lấy lá cây, cành khô phủ lên hai thứ này.
Chiều qua một đám người vào rừng kiếm củi, đến bây giờ, cành khô còn lại đã không nhiều lắm. Hắn tìm lá cây khắp xung quanh, lại vun thêm cả đất bùn lên khiến đôi tay vô cùng bẩn, nhưng khi đứng đậy nhìn vẫn thấy một đống lớn trong bụi cỏ thế này vẫn quá lộ liễu. Đứng phủi tay nhìn một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng xoay người rời đi. Song chưa đến vài giây sau, hắn lại quay lại lần thứ hai.
Lần này, trong mắt hắn ánh lên vẻ quyết tuyệt. Bới đồ lót ra khỏi đống nhỏ kia, hắn lấy bật lửa ra đốt, vừa châm, hắn vừa lo lắng nhìn khắp xung quanh. Bãi cỏ ở xa xa, rừng cây yên tĩnh, ánh mắt trời vàng óng rực rỡ xuyên qua từng khe lá trong rừng, hắn hít sâu, nhìn bộ đồ lót cháy thành tro bụi, cuối cùng cùng xoay người rời đi.
"Dám hãm hại tao... Sớm muộn gì cùng tìm được mày..."
Tiếng lẩm bẩm oán hận tiêu tán trong rừng, cùng lúc đó, trên một cây cao cách đó khoảng vài trăm mét, hai gã lính đặc công có nhiệm vụ canh gác đang dùng súng bắn tỉa quan sát tình huống bên này. Bọn họ cảm thán với nhau:
"Người có tiền thực sự là biến thái."
Cách đó khoảng hai mươi mét, Man Đầu trốn sau một lùm cây nhìn bộ đồ lót bị đốt thành tro bụi, lẩm bẩm:
Mà ở một góc khác, sau một thân cây lớn, Gia Minh vừa dùng máy quay phim DV quay lại cảnh Đàm Quân Vinh vừa làm, vừa nói chuyện với Thiên Vũ Chính Tắc:
"Cảm thấy thế nào? Tôi thấy khá thú vị."
"Còn nói người Nhật Bản biến thái gì đó, lúc này tôi thấy người nói những lời này thực sự rất không có lập trường... Con người không thể biến thái đến độ này chứ."
Thiên Vũ chậc chậc than thở.
"Không sai, tôi cũng cho rằng như vậy, người này quá biến thái a... Cho nên tôi quyết định sẽ tố giác hành vi này của hắn, trả lại sự thanh bình cho thế giới."
Gia Minh gật đầu phụ họa.
"Chuyện này... Thực ra tôi đang nói cậu đó..."
"Ồ, có điều chuyện này tôi học được từ các tiền bối khi còn ở Nhật Bản trước đây."
"Tôi không cho rằng Nhật Bản có loại tiền bối như vậy..."
"Không phải anh định nói cho tôi rằng Nhật Bản là một quốc gia thuần khiết chứ?"
"Tôi chỉ thấy nó không biến thái đến mức này mà thôi..."
Bên kia, Đàm Quân Vinh đi ra.
Hắn đến bên suối rửa tay xong mới dám xác định là chuyện hãm hại đã được giải quyết xong, tiếp theo chỉ còn phải tìm ra kẻ nào đã bố trí chuyện này. Tạm thời cảm thấy an tâm, hắn chạm mặt với một người bạn:
"Này. Vinh thiếu, anh biết không? Tối qua đồ lót của Đỗ Lệ bị đánh cắp..."
"Của Đỗ Lệ?"
Hắn hơi sửng sốt, sau đó há miệng nói.
"Không phải chứ? Có tên biến thái trộm đồ lót? Thực sự đáng xấu hổ..."
"Quá đáng xấu hổ, quá đáng xấu hổ..."
"Chuyện hôm qua... xấu hổ quá, mọi người sang hỗ trợ mà tôi còn tỏ ra như vậy. Thật sự... rất xin lỗi, bởi vì hôm qua tôi thực sự gặp phải chút chuyện, khiến tôi hơi... À, tóm lại là mọi người đừng để trong lòng..."
Sau khi ăn sáng xong, Đàm Quân Vinh và Đỗ Lệ sang đây nói xin lỗi. Có thể thấy người như Đỗ Lệ có lẽ có rất ít kinh nghiệm khi xin lỗi người khác, chẳng qua kết quả sau khi xin lỗi cũng khiến người ta vừa lòng. Nói đúng ra là chỉ có nàng thấy hài lòng, bởi vì cho dù đã nói xin lỗi nhưng thái độ của Linh Tĩnh với Đàm Quân Vinh vẫn không có gì thay đổi, có lễ phép nhưng rõ ràng là không muốn tiếp xúc nhiều.
Giang Vu Vi khá sốt ruột khi thấy tình huống như vậy. Nàng qua đây vì muốn mời nhóm người Linh Tĩnh cùng đi leo núi sáng nay, đại khái cũng có ý muốn tạo cơ hội cho Đàm Quân Vinh, đương nhiên là bị mọi người đồng loạt từ chối, bởi vì mấy người này dự định chơi bài vào buổi sáng, không tham gia bất kì hoạt động nào.
"Không phải chứ, ít khi đi cắm trại dã ngoại một lần, mọi người lại ở lại đây đánh bài? Không thấy nhàm chán sao?"
Giang Vu Vi nhìn đám người Gia Minh như đám quái vật. Linh Tĩnh cười đáp:
"Ở trong lều đánh bài cũng rất thú vị mà."
"Chúng tôi chính là tổ tám người nhàm chán kiêm không thú vị trong truyền thuyết."
Gia Minh tỏ vẻ khó chịu với nàng.
"Không thích thì đừng đến, cảm ơn."
"Này, dù sao thì mọi người đều từng là bạn học, sao cậu lại có thái độ như thế chứ!"
"Cố Gia Minh chính là danh từ lớn bao gồm ác liệt và vô sỉ, rõ ràng là cậu không biết chút gì về hắn."
Đông Phương Uyển ở bên cạnh phụ họa. Mặc dù nàng cũng thích hoạt động tập thể nhưng lại giơ hai tay tán thành với quyết định ở lại lều đánh bài này, lí do là thân thể của Nhược Nhược không tốt, đương nhiên không thể tham gia những hoạt động như leo núi, thám hiểm, nàng kiêm chức y tá, phải luôn ở bên bệnh nhân, vốn còn cho rằng phải xem TV đến trưa, như lúc này đương nhiên là kết quả tốt nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Giang Vu Vi bị từ chối, cảm thấy buồn bực, chuyển sang thử thuyết phục mục tiêu chủ yếu:
"Linh Tĩnh, bọn họ không đi thì thôi, chúng mình đi đi, rất nhiều người đi cùng."
"Cảm ơn, mình sẽ không đi."
"Không nên làm mất vui như vậy được không..."
"Cậu mới làm mất vui đó."
Thấy nàng vẫn cằn nhằn liên miên không chịu bỏ qua Linh Tĩnh, Sa Sa ở bên cạnh không kiên nhẫn nói:
"Mọi người đều không đi, rốt cuộc cậu đã nói xong chưa! Muốn giới thiệu bạn gái cho người khác cũng không cần phải vậy đâu!"
Giang Vu Vi sửng sốt:
"Tôi không biết cậu đang nói gì..."
Linh Tĩnh nói:
"Sa Sa, đừng nói nữa."
Sa Sa thì nhíu mày lại:
"Linh Tĩnh, có nhiều chuyện nói sớm sẽ tốt hơn. Giang Vu Vi, tôi cho cậu biết, Linh Tĩnh tuyệt đối sẽ không thích tên Đàm Quân Vinh kia đâu."
Tính toán của mình bị nói toạc ra, Giang Vu Vi quay sang nhìn Linh Tĩnh, thấy Linh Tĩnh cũng nhún vai một cách áy náy, nàng cắn môi nói một câu:
"Mọi người hiểu nhầm rồi."
Sau đó xoay người rời đi. Tối qua nàng cãi nhau một trận với bạn trai Andy vì một số chuyện, bây giờ lại gặp phải chuyện này, tâm tình không khỏi hơi ủ rũ. Nàng trở lại chui vào trong lều một lúc, khi đi ra thì hai mắt đã đỏ bừng, xem ra đã trốn vào trong đó khóc một trận. Sau khi nói mấy câu với Đàm Quân Vinh, nàng và Đỗ Lệ tham gia vào một nhóm lên núi du ngoạn, dọc theo dòng suối rời đi khu cắm trại dưới sự hướng dẫn của mấy người tổ chức.
Có lẽ vì Giang Vu Vi nói gì đó, Đàm Quân Vinh cũng không tham gia hoạt động như đại đa số người. Khoảng chừng mười giờ sáng, thấy Linh Tĩnh một mình ra khỏi lều, hắn đi theo từ đằng sau, có điều khi đến gần khoảng mười mét, một người chợt đập vai hắn:
"Chào. Vinh thiếu, thật trùng hợp."
Quay đầu lại nhìn, chính là Gia Minh đang cầm chiếc DV trong tay.
"Ồ, có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, vừa rồi tôi chụp mấy bức ảnh, thấy anh đi theo sau Linh Tĩnh, cái này..." Hắn quơ quơ máy quay phim DV trong tay.
"Vậy thì sao? Tôi nghĩ chuyện này không liên quan đến cậu!"
"Đúng là không liên quan gì."
Gia Minh nhún vai, cười thành khẩn.
"Thực ra, sáng nay tôi vô tình quay được một đoạn phim trong rừng, cũng không liên quan gì đến tôi cả... có điêu tôi thấy Vinh thiếu anh sẽ thấy hứng thú, vì vậy tôi giữ lại nghiên cứu một chút..."