Đàm Quân Vinh vẫn rất buồn bực, chuyện xảy ra trong nửa giờ qua nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn tắt điện thoại tất nhiên không phải vì thật sự sợ người khác tra ra mình - Ok, phải thừa nhận là cũng có chút lo lắng - lúc này hắn vẫn không xác định được thân phận xã hội đen của Hương Tiêu ca kia, theo lý thì chú Cổ sẽ không lừa hắn, nhưng chú Cổ cũng không nên tìm một tên điên cho có lệ như vậy. Từ sau lần nói chuyện đầu tiên, Hương Tiêu ca kia không ngừng gọi điện đến mắng chửi, nghe máy thì không ngừng chửi, không nghe thì không ngừng gọi, hắn không thể làm gì khác hơn là tắt điện thoại, xong hết mọi chuyện.
Nếu nói đến quan hệ với chú Cổ thì thực ra cũng khá phức tạp, hắn có cả quan hệ với hắc đạo, bạch đạo ở Giang Hải, trước đây từng là thủ hạ của cha, sau này lại giúp mình làm nhiều việc, chẳng hạn như thuê xã hội đen đánh người, giúp sắp xếp mấy tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt các cô gái. Những việc này chú Cổ sẽ không nói với cha mình, cho nên Đàm Quân Vinh vẫn rất tin tưởng hắn, cũng có thể là chuyện giết người thế này có ảnh hưởng quá lớn nên hắn đã nói trước với cha mình, sau đó cha cố ý tìm người mắng mình một trận - với tình huống trước mắt mà nói, đây là tình huống dễ tiếp thu nhất, vì vậy hắn vẫn chưa quyết định có nên gọi điện thoại trách móc chú Cổ hay không.
Ý định giết người vốn đã cực kỳ kiên định, kích động gọi điện thoại, nào ngờ chuyện xảy ra lại không như dự tính - hơn nữa còn vô cùng quỷ dị. Hắn như bị dội một thùng nước lạnh, ngồi đó suy nghĩ lung tung một hồi lâu, thỉnh thoảng muốn gọi cho chú Cổ, thỉnh thoảng lại muốn gọi điện tìm cha mình, rồi lại suy đoán xem có bao nhiêu khả năng là Cố Gia Minh thực sự có lai lịch lớn, có nên thử dò xét hay không, ngẫm lại những uy hiếp nhận được lúc trước lại cảm thấy nhục nhã, muốn giết chết người này, giết chết! Nhưng cuối cùng, suốt nửa giờ hắn vẫn không thể làm được gì cả.
Nhuệ khí đã mất, tâm lý hắn rất loạn, dường như không biết có nên tiếp tục chuẩn bị giết người hay không, vẫn phải suy nghĩ thêm... Hay là đánh gãy tứ chi? Nghĩ như vậy, hắn bật điện thoại lên, bấm số điện thoại của chú Cổ.
"A lô. Vinh thiếu, chuyện thỏa đàm chứ?"
"Không thỏa đàm."
Đàm Quân Vinh trả lời cứng nhắc.
"Ách? Chuyện gì vậy?"
"Cái gì mà chuyện gì vậy? Tên kia chính là một kẻ điên, vừa nói được vài câu đã gào lên chửi ầm trong điện thoại. Chú Cổ, không phải chú định chơi cháu chứ?"
"Làm, làm sao thế được... không thể nào. Vinh thiếu, cậu không nói gì đắc tội với hắn chứ?"
Đàm Quân Vinh rất uất ức:
"Cháu cũng không phải thằng ngu, vừa nói được mấy câu thì tên kia đã nổi điên. Chú Cổ, chú thẳng thắn với cháu đi, có phải chú đã nói chuyện này cho cha cháu trước không? Ông ấy biết không ngăn được nên mới tìm người để chơi cháu phải không?"
"Không phải, cũng không phải chưa ai từng làm việc này. Nếu tôi cho Đàm tiên sinh biết thì đã sớm nói cho cậu là ông ấy không đồng ý... Tôi thấy có lẽ là Hương Tiêu ca không muốn nhận việc này. Vinh thiếu, cậu đừng lo lắng, để tôi gọi điện thoại hỏi hắn xem sao..."
"Cháu không muốn nói nữa... Bất kể thế nào, chú cổ, chú tìm tư liệu về một người tên Cố Gia Minh cho cháu, là người của tập đoàn Hoàng thị, lần này chú đừng lừa cháu nữa..."
"Cố Gia Minh... OK, tôi sẽ nhờ phía cảnh sát tra giúp cậu. Vinh thiếu, sao cậu lại không tin tôi chứ..."
"Vậy có kết quả thì gọi cho cháu."
"Được, tra ra tôi sẽ báo cho cậu."
Cúp điện thoại, Đàm Quân Vinh ngồi ngẩn người ở đó... Lẽ nào đám xã hội đen chuyên giết thuê này không muốn nhận mối làm ăn thì sẽ mắng chửi người khác, nói sẽ giết cả nhà mày? Khiến quan hệ giữa hai bên hoàn toàn đổ vỡ? Không đúng, sát thủ thì cũng phải làm ăn chứ... Đang suy nghĩ thì một người vén cửa lêu lên, đó là Andy vì cãi nhau với bạn gái nên không tham dự hoạt động tập thể:
"Chào Vinh thiếu, tôi thấy anh ở lì trong lều không chịu ra ngoài, đi ăn cơm thôi."
"OK, đi liền."
"Đúng rồi. Vinh thiếu."
Andy nở nụ cười.
"Lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho anh người bạn mà tôi đã nhắc tới, là bộ đội đặc công. Ha hả, mặc dù tối qua tôi không đánh lại vị Nguyệt Trì tiểu thư kia, nhưng bạn tôi thực sự có công phu chân chính đó..."
Cùng lúc đó, ở Giang Hải.
Trong một căn phòng khá bừa bãi trên lầu ba của một ngôi nhà cũ kỹ, người trung niên có ngoại hiệu là Lão Cổ đang nấu mì tôm trong gian nhà bếp bừa bộn, chiếc điện thoại đặt bên tai vẫn chưa thả xuống. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
"... Ừ, là Cố Gia Minh... tôi không rõ viết như thế nào, dù sao thì chính là ba chữ đó... Làm phiền ông rồi, Ngô sở trưởng, phiền ông fax tài liệu sang cho tôi, lần sau mời ông ăn cơm... Ha hả, gặp lại sau..."
Ném rầm ống nghe điện thoại xuống, hắn suy nghĩ xem rốt cuộc có nên gọi điện hỏi lại Hương Tiêu ca hay không, bởi vì nguyên nhân có vẻ khá rõ ràng. Đàm Quân Vinh đưa ra yêu cầu, bên kia không nhận nên mắng vài câu rồi cúp máy, về phần lí do không làm chuyện này thì có rất nhiều, có thể là gần đây cảnh sát làm gắt gao, có thể là thân phận của mục tiêu khá nhạy cảm - trên thực tế, nếu đắc tội được Đàm Quân Vinh thì ít nhiều gì cũng có chút bối cảnh, mặc dù Đàm Quân Vinh nói không có chút bối cảnh nào nhưng hắn cũng đã chuẩn bị tâm lí trước rồi - hoặc cũng có thể là hôm nay tiết trời không tốt khiến Hương Tiêu ca không được vui, ai biết được. Giết người không phải chơi gái, chuyện không tiếp nhận cũng không có gì lạ cả.
Có điều, nếu là Đàm Quân Vinh... vẫn nên gọi điện hỏi xem sao...
Nghĩ như vậy, hắn cầm điện thoại lên, còn chưa kịp quay số thì chuông cửa đã vang lên, hắn nhíu mày:
"Ai vậy, nhầm nhà rồi!"
Chuông cửa không tiếp tục vang lên nữa, có lẽ là mấy đứa trẻ ở bên cạnh chơi đùa rồi, nhưng vì để cẩn thận, hắn vừa quay số vừa đi ra cửa. Tiếng chuông chờ vang lên trong điện thoại, hình như hắn còn nghe được một âm thanh giống như vậy ở ngoài cửa. Một tay cầm điện thoại, qua mắt mèo, hắn thấy mấy người đàn ông mặc đồ tây màu đen đứng bên ngoài. Trong nháy mắt, cảm giác hồi hộp khó nói nên lời dâng lên.
"A lô, tao là A Tiêu, đang ở ngay trước cửa nhà mày."
Trực giác không cách nào giải thích nổi, dự cảm về nguy hiểm dâng lên, hắn chỉ biết sợ rằng có rắc rối lớn rồi, mặc dù không biết vì nguyên nhân gì. Mà khi lời này vừa nói xong, một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc ở bên ngoài phất tay chỉ vào cửa.
Hắn ném thẳng điện thoại xuống, xoay người bỏ chạy!
Rầm một tiếng, cửa bị phá, tro bụi bay khắp phòng. Hắn lập tức chạy tới bên cửa sổ định nhảy xuống, nhưng tình cảnh phía dưới chợt khiến hắn ngẩn người. Quay đầu lại, mấy người đàn ông mặc đồ tây màu đen đang đứng ở cửa lạnh lùng nhìn hắn.
Người đứng trước là Liễu Chính, bang chủ Sa Trúc bang, đứng bên cạnh là nhiều vị đường chủ, hơn nữa còn có Hương Tiêu lúc trước nhận được yêu cầu giết người. Những năm gần đây, cùng với Sa Trúc bang càng ngày càng mở rộng, địa vị của những người này cũng cao lên, những người đứng ở đây lúc này đều là nhân vật có địa vị rất lớn của xã hội đen Giang Hải. Hắn chỉ biết như vậy, thường ngày muốn gặp được một người đều khó khăn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà khiến bọn họ đồng loạt chạy đến đây? Chiến tranh thế giới thứ 3 bộc phát sao? Đúng là ở chỗ mình có chìa khóa của một căn hầm trú ẩn bí mật...
"Nhảy đi, nhảy xuống đi! Bên dưới có ba trăm người đang chờ mày! Có nhảy xuống thì mày cũng phải bò lên lại cho tao!"
Liễu Chính nói rồi dẫn mọi người đi vào trong phòng, hắn giãy dụa trên lưỡi đao và máu tươi bao nhiêu năm mới có được vị trí lão đại của một bang xã hội đen, lúc này tức giận, lời nói không giận tự uy. Lão Cổ kia hai chân mềm nhũn, gần như sắp quỳ xuống:
"Các, các vị lão đại, rốt.. rốt cuộc là chuyện gì xảy ra..."
Trong lúc hắn nói chuyện, máy fax trên bàn cũng vang lên mấy tiếng tích tích, một phần tài liệu đơn giản về Cố Gia Minh được gửi qua. Bầu không khí trong phòng căng thẳng, nồi mì tôm sôi sùng sục trong bếp. Liễu Chính vỗ tay, nói:
"Mì tôm... Bưng đến đây đi. Mẹ kiếp, vì chuyện này mà cơm trưa cũng không kịp ăn... Còn có ở bên kia nữa, đã liên lạc được với đoàn cắm trại chưa.."
"Đang gọi, có vẻ bên kia khá nhiều người nên tìm mất chút thời gian."
Một người đang cầm điện thoại di động trả lời.
"Đám khốn này làm việc không có chút hiệu suất nào..."
Liễu Chính bĩu môi, kéo một cái ghế đến ngồi xuống trước mặt Lão Cổ, phất phất tay:
"Ngồi đi."
Người kia lập tức quỳ sụp xuống.
Lúc này Lão Cổ đứng khá gần máy fax, vừa quét mắt qua hắn liền thấy được dòng chữ "Bạn gái Cố Gia Minh, Liễu Hoài Sa, là con gái duy nhất của Liễu Chính", trái tim chìm xuống đáy biển trong nháy mắt. Liễu Chính nhận lấy tô mì, vừa gắp ăn vừa thuận tay lấy tài liệu vừa được fax đến để xem qua, sau đó ném thẳng vào mặt đối phương:
"Nói đi, là ai?"
"Lão đại, chuyện này không liên quan gì đến em, em không biết gì cả... Có người nhờ em giúp điều tra về người này..."
Còn chưa nói xong thì Liễu Chính đã úp thẳng tô mì lên đầu hắn. Trong nháy mắt, tô nước nóng hổi ụp xuống mặt, hắn lăn lộn hét thảm trên đất, không ngừng tru lên. Cùng lúc đó, người cầm điện thoại di động đi từ ngoài cửa vào:
"Lão đại Gia Minh nghe."
"Đừng để nó gào."
Chỉ vào Lão Cổ đang lăn lộn trên đất, Liễu Chính cầm điện thoại đi ra cửa:
"A lô, Gia Minh phải không... À, bên này hơi ồn, đang chơi mạt chược, lão Dương thua tiền khóc lóc ầm ĩ. Không nói chuyện này nữa, giờ cháu đang ở đâu?"
Ở nơi khác, tại bãi cỏ cắm trại dã ngoại, lúc này đang là giờ cơm trưa. Gia Minh cầm điện thoại, miệng há hốc, vẻ mặt rất khó xử.
Lại làm cho cả cha Sa Sa cũng bị kéo vào chuyện này, lần này... Đúng là mua dây buộc mình rồi...